• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Sunie

Sau khi nghe xong Phạm Vệ Lăng lập tức quỳ xuống, trán dán sát trên mặt đất: "Phụ hoàng, phụ hoàng hồng phúc tề thiên, nhất định có thể bình an vô sự. Nhi thần vô năng, ngay cả vụ án của đại ca cũng không nắm chắc được..."

"Ha ha ha ha ha..." Trên giường Phạm Vũ Công bỗng nhiên cười to, "Tâm trẫm hiểu rõ, có điều tra hay không cũng không quan trọng. Trước kia là trẫm không tốt, đối với hai huynh đệ các con còn sơ suất, con đừng trách trẫm."

Sơ suất? Một câu "Sơ suất" thì có thể làm cho mẫu phi sống lại sao? Thì có thể làm cho sự khuất nhục những năm này hai huynh đệ hắn phải chịu tan thành mây khói sao? Khó tránh, cũng quá hời.

Phạm Vệ Lăng cắn chặt khớp hàm, hận ý làm cho cả cơ thể đều căng chặt, nhưng trong miệng vẫn đáp lời: "Nhi thần chưa từng trách phụ hoàng, chỉ cầu phụ hoàng bảo trọng long thể."

"Tốt... Tốt... Tam ca của con có thế lực thâm hậu ở trong triều, con cầm thứ này đi, để tránh khỏi bất trắc sau này." Nói rồi ra hiệu cho thái giám bên cạnh tiến lên, hai tay thái giám kia nâng một cái thẻ bài, đưa đến trước mặt Phạm Vệ Lăng.

Phạm Vệ Lăng nhìn vào thẻ bài vừa nhận lấy, lại là binh phù!

"Đây là của con, có thể tùy ý điều động các tướng sĩ bên ngoài..."

"Khẩn cầu phụ hoàng thu hồi, nhi thần thật sự hổ thẹn!"

"Cho con, thì con cứ cầm đi. Con chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, giang sơn này vĩnh viễn đều mang họ Phạm!" Phạm Vũ Công có chút kích động, lại là một trận ho khan kịch liệt, vẫy vẫy tay, "Đi xuống đi, trẫm mệt mỏi."

Dọc theo đường đi, Phạm Vệ Lăng đều vuốt nhẹ binh phù trong tay, con ngươi lạnh lẽo đến giống như đầm băng. Phạm Vũ Công cuối cùng cũng thấy hai huynh đệ bọn họ, binh phù này một là áy náy, hai là... Ông ta muốn Phạm Vệ Lăng và Phạm Vệ Thời có địa vị ngang nhau, không để Phạm Vệ Thời cùng thế lực ngoại thích phía sau hắn ngày càng lớn mạnh, nếu một ngày kia thiên hạ đổi chủ, hắn cũng có lợi thế một lần nữa đoạt lại giang sơn. Tựa như những gì hắn đã nói trước đó, giang sơn này vĩnh viễn đều mang họ Phạm!

——



Sau khi Thẩm Uyển khảo hạch một loạt người cổ quái hiếm lạ, cuối cùng cũng chọn được ba người may vá. Nàng đưa cho bọn họ mấy tờ bản vẽ phác thảo, bảo bọn họ dựa theo mẫu thiết kế của nàng để làm ra hàng mẫu.

Khi lão thợ may nhìn thấy bản vẽ phác thảo, mặt già đỏ lên: "Anh Cơ cô nương, này... Cái này là?"

"Các ngươi chỉ cần làm, nếu như không muốn làm, cửa ở ngay đó, ngươi cứ đi, ta không ngăn cản." Thẩm Uyển ngồi ở trên ghế bập bênh, khép hờ hai mắt, rất có khí phách của một bà chủ.

Kiểu dáng rất đơn giản, không mất đến một canh giờ để làm ra. Thợ may mang hàng mẫu đưa đến trước mặt Thẩm Uyển, Thẩm Uyển nhận lấy, sờ vật liệu, lại nhìn đường kim mũi chỉ, vô cùng vuông vức tinh tế, xem ra tay nghề của mấy lão thợ may này cũng không tệ lắm.

Vấn đề chủ yếu bây giờ nằm ở chỗ vật liệu, đồ vật như vậy, vật liệu phải thoải mái, hàm lượng bông vải nhất định phải càng cao càng tốt. Đáng tiếc lần này dùng loại vải dệt thông thường, cũng không đạt đến mong muốn của Thẩm Uyển, xem ra vấn đề duy nhất trước mắt phải giải quyết chính là vật liệu, tiệm vải tốt nhất hoàng thành e rằng sẽ không tiếp kiến nhân vật nhỏ như nàng, nàng không khỏi nhíu mày.

Lão thợ may thấy nàng nhíu mày, cho là tay nghề của mình có chỗ nào làm không tốt, dè dặt hỏi: "Anh Cơ cô nương, này... Có vấn đề gì sao?"

Thẩm Uyển thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, cười lắc đầu: "Không có, rất tốt. Ba người đã được thu nhận. Về sau ta sẽ thiết kế ra nhiều kiểu dáng hơn, các ngươi phụ trách làm hàng mẫu, còn có một vài chuyện lặt vặt trong tiệm. Ta sẽ không bạc đãi các ngươi, các ngươi chỉ cần làm việc chăm chỉ, bạc là không thể thiếu."

"Thật tốt, cảm ơn bà chủ, cảm ơn bà chủ." Ba người lập tức thay đổi xưng hô, đội ơn rời đi.

Dọc theo đường đi ba người vừa nói vừa cười, duy chỉ có thợ may Trần kia, đang cười nói bỗng nhiên xụ mặt xuống.

"Lão Trần, ông sao vậy? Bà chủ cho không ít bạc. Còn không cao hứng sao? Lúc này trong nhà đã có chỗ trông cậy!"

"Cao hứng cái gì? Nàng chính là một kỹ nữ, cầm tiền của nàng, ta còn ngại bẩn tay!"



"Ai, không thể nói như vậy, chúng ta tuy rằng là lão thợ may, nhưng thị lực không bằng lúc trước. Nói đến các cửa hàng khác, ngay cả làm việc vặt cũng sẽ không cần chúng ta. Nàng tuyển chúng ta, là thương xót chúng ta đã lớn tuổi, gia cảnh không tốt, cho chúng ta một con đường sống. Đã lớn tuổi, làm sao ngay cả điều này ông cũng không biết?" Lão Vương thở dài nặng nề, bước nhanh rời đi.

Lão Trần quật cường ngẩng đầu lên, mảy may không cảm thấy mình nói sai cái gì, ở trong mắt lão, địa vị của nữ nhân nhất định không bằng nam nhân, bây giờ chủ của mình là một nữ nhân, lão không phục.

Nhóm thợ may đi không lâu thì Phạm Vệ Ninh đã nghênh ngang đến. Thẩm Uyển nằm ở trên ghế bập bênh, mở mắt thật to, không nháy mắt nhìn chằm chằm hàng mẫu trong tay, không biết đang suy nghĩ cái gì, ngay cả có người vào cửa cũng không phát giác.

"Anh Cơ cô nương, nghe nói ngươi mở một cửa hàng, bổn vương đặc biệt đến cổ động. Anh Cơ cô nương? Cô nương?"

"A? Ồ, là Ngũ gia à, hoan nghênh hoan nghênh." Thẩm Uyển lập tức đứng dậy khỏi ghế bập bênh, hành lễ, "Cửa hàng chưa chỉnh đốn tốt, vẫn chưa chính thức khai trương đâu, Ngũ gia tùy ý đi dạo một chút."

Phạm Vệ Ninh đi lại xung quanh, nhìn thấy hàng mẫu trên bàn, nghiêng đầu và chỉ tay hỏi: "Đây là vật gì?"

"Đây là hàng mẫu, vẫn chưa lấy tên, nếu Ngũ gia có hứng thú, có thể thử một lần." Thẩm Uyển híp mắt, cười cực kỳ xán lạn, vậy mà lại có một con chuột bạch chạy đến cửa, không có lí do gì để không sử dụng.

"Có thể thì là có thể, nhưng mà, đồ vật này dùng như thế nào?"

Thẩm Uyển đi lên trước, nói vài câu ở bên tai hắn, khuôn mặt nhỏ kia của hắn lập tức đỏ lên, không biết là bởi vì nàng vừa mới nói ở khoảng cách gần như vậy, hơi thở phun ra trên vành tai của hắn có hơi ngứa. Đợi Thẩm Uyển vừa nói xong, hắn lập tức nhảy một bước dài sang bên cạnh để kéo dài khoảng cách với Thẩm Uyển.

"Cái này... Cái này sẽ không có nguy hiểm chứ? Cái này nếu làm ta bị thương... Vậy..." Phạm Vệ Ninh ấp úng, chẳng qua hắn mới 17 tuổi, ở thời đại này đã thành niên, vẫn chưa trải qua chuyện nam nữ, tự nhiên sẽ hơi thẹn thùng. . Truyện Lịch Sử

"Sẽ không, ngươi yên tâm dùng đi." Thẩm Uyển cong môi cười, chuột bạch đã chọn được!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK