“Nguyệt Lượng có muốn cùng đi tự học không?” Sáng thứ ba, Vương Thiến Thiến ngăn Nguyệt Lượng đang muốn ra ngoài lại.
“Gì?(1) Hôm nay cậu không cần diễn tập sao?”
“Đừng kêu dì (2), tớ không lớn hơn cậu.”
“… Cậu không nên khiếm như vậy chứ?” Nguyệt Lượng hừ mạnh đấm một cái vào vai Vương Thiến Thiến.
“Là tự cậu kêu nha, tớ cũng không bắt cậu kêu, cậu rốt cuộc có đi hay không?”
Nguyệt Lượng ngồi xuống mang giày, không chút suy nghĩ đã nói: “Không đi, em tớ tới tìm tớ có việc.”
Vương Thiến Thiến cười xấu xa nói: “Là em gái lần trước gặp ở tiệm KFC kia?”
“Đúng vậy.”
“Lúc trước người ở trạm xe buýt kia cậu cũng nói là em gái cậu, cậu đổi em gái?”
“Lúc trước là em họ bên nội, đây là em bên ngoại.”
“Ồ, ra là vậy.” Vương Thiến Thiến nhìn Nguyệt Lượng chăm chú, nghĩ thầm: Tên kia, ta không tin không nắm được thóp của mi.
Còn nửa tháng nữa sẽ thi, trước đó còn có bữa liên hoan cuối năm, Vương Thiến Thiến cảm thấy vô cùng áp lực, đành phải lấy ra thời gian cùng Tống Nhiên đi đến phòng tự học.
Gần đây cũng rất ít nhìn thấy Lí Nam, Tống Nhiên nói, hình như là quen được một anh chàng khoa khác, đang ở giai đoạn hẹn hò, chờ thời cơ chín muồi mới có thể dẫn về cho mọi người xem.
Vương Thiến Thiến biết bình thường Lí Nam cũng học hành chăm chỉ, không nghiêm túc thì hình như trừ mình ra chính là Trương Thiên Nhất, còn có Nguyệt Lượng, nghe cậu ấy nói không đến mấy ngày cuối cũng sẽ không học…
Cho nên Vương Thiến Thiến kéo Trương Thiên Nhất cùng đến phòng tự học, nhưng không được một tiếng, Trương Thiên Nhất đã cầm sách đi gặp Chu Công rồi. Lại qua thêm một lúc nữa, Vương Thiến Thiến cũng gục. Tống Nhiên nhìn thấy hai người này, bất đắc dĩ lắc đầu, yên lặng đi ra phòng tự học photo hai bản ghi chép mới trở về.
.
.
.
31 tháng 12, sân khấu dùng để tổ chức tiệc cuối năm đã trang trí xong. Thân là tiền bối của ban văn nghệ, Triệu Đình bận trong bận ngoài, bất giác gầy đi hai cân.
Buổi chiều, đang tiến hành lần diễn tập cuối cùng, Vương Thiến Thiến dù một chút tư tưởng áp lực cũng không có, bề ngoài có vẻ như cũng đã thuận buồm xuôi gió, Triệu Đình nhìn, cũng hiểu được mình thật sự đã tìm đúng người. Trước kia Hướng Nghiên dẫn chương trình tuy rằng rất ổn, nhưng trên người Vương Thiến Thiến có loại sức sống của tân sinh viên, so với Hướng Nghiên càng dễ dàng lôi kéo cảm xúc của toàn trường.
Do không đủ thời gian, không thể kêu tất cả mọi người đều đi lên biểu diễn một lần, chỉ diễn tập sơ lượt qua kịch bản, cho nên Vương Thiến Thiến cũng chưa nhìn thấy Hướng Nghiên diễn.
Triệu Đình gọi Hướng Nghiên lại nói: “Hướng Nghiên, lát nữa cậu dẫn Thiến Thiến về phòng ngủ trang điểm đi.”
Hai người kia nghe xong đều sửng sốt.
Hướng Nghiên ý thức được, chưa từng nhìn thấy qua Vương Thiến Thiến trang điểm, tuy rằng khuôn mặt tự nhiên thực đáng yêu, nhưng nếu trang điểm xong chắc là càng xinh đẹp.
Vương Thiến Thiến nhớ lại lúc học tiểu học, trường có hoạt động biểu diễn ví dụ như đồng ca gì đó, liền bắt học sinh thoa son, sau đó đánh má hồng, trang điểm cái mặt giống như mông khỉ….
Ăn xong cơm chiều từ sớm, Vương Thiến Thiến liền đi đến phòng ngủ của Hướng Nghiên, trong phòng ngủ chỉ có một mình Hướng Nghiên.
Vương Thiến Thiến hỏi: “Những người khác đâu rồi?”
“Triệu Đình đã đến hội trường chuẩn bị trước rồi, hai người kia mấy ngày rồi chị cũng chưa gặp.”
Một tia vui sướng xuất hiện trong lòng Vương Thiến Thiến, như vậy, lại là chỉ có hai người.
“Được rồi, nhanh lên, thay quần áo trước đi.” Hướng Nghiên thúc giục.
Vương Thiến Thiến nhìn chiếc váy Hướng Nghiên đưa qua, cắn chặt răng, vì học tỷ, bất cứ giá nào…
Thừa dịp Hướng Nghiên xoay người lấy đồ trang điểm, cô cấp tốc thay xong quần áo, bởi vì quá nhanh, cho nên đổ mồ hôi.
Hướng Nghiên lại quay đầu qua, nhìn thấy mặt cô đỏ, cười nói: “Quả thật là rất nhanh.”
Sau đó Hướng Nghiên bắt đầu trang điểm cho Vương Thiến Thiến, các loại cọ, bút bay múa trên mặt cô. Vương Thiến Thiến khẽ nhíu mày.
Hướng Nghiên nói: “Đừng nhúc nhích.”
“Ngứa.” Vương Thiến Thiến khịt khịt mũi.
“Sắp xong rồi.”
Vương Thiến Thiến nhắm mắt lại, cô giờ phút này đang mặc quần áo của Hướng Nghiên, váy công chúa màu trắng, trên đó còn có mùi nước hoa thoang thoảng. Vương Thiến Thiến từng ngửi được mùi hương này trong tủ quần áo của Hướng Nghiên.
“Xong rồi, tự mình xem đi.”
Vương Thiến Thiến liếc qua tấm gương đặt bên cạnh, lẩm bẩm nói: “Đây là em sao?”
“Rất xinh đẹp phải không?” Trên mặt Hướng Nghiên lộ ra nụ cười đắc ý.
7 giờ rưỡi tối, buổi liên hoan chính thức bắt đầu, Vương Thiến Thiến vừa lên sân khấu, trong thính phòng lập tức vang lên một trận vỗ tay.
Triệu Đình đứng trong cánh gà, cũng ngây ngẩn cả người, cô nhóc kia, mặc váy trắng, trang điểm tinh tế, trên đầu kẹp một chiếc kẹp tóc hình thỏ, thật sự là moe không nói nên lời……
Dưới đài, Trương Thiên Nhất đang uống nước, vừa nhìn thấy Vương Thiến Thiến thiếu chút nữa đã phun hết lên người ngồi phía trước. Nguyệt Lượng nói:
“Không ngờ Khiếm Nhi lại diện lên như vậy, cũng rất xinh đẹp nha.”
Lí Nam cùng Tống Nhiên liên tục gật đầu.
Trương Thiên Nhất nhịn không được kêu lên: “Tớ biết cậu ấy nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy cậu ấy mặc váy….” Sức mạnh của tình yêu, thật vĩ đại….
Vương Thiến Thiến phối hợp ăn ý với MC nam, kiểm soát kịch bản hợp lý, cả hội trường chìm trong tiếng cười hoan hô.
Thừa dịp thời gian rảnh giữa lúc biểu diễn, Vương Thiến Thiến trở vào hậu trường trộm ngồi nghỉ ngơi, xoa xoa đôi chân đứng mỏi nhừ, tầm mắt dừng trên đôi giày cao gót màu trắng, đây là giày của học tỷ.
Hôm nay quả thật vì học tỷ, đã phá vỡ hình tượng trước kia của mình rồi. Sau khi lớn lên lần đầu lên trang điểm, lần đầu tiên mặc váy, lần đầu tiên mang giày cao gót, đều là vì học tỷ.
Vừa rồi ở phòng ngủ của Hướng Nghiên, cô mặc váy đã muốn ra ngoài, Hướng Nghiên cười cô: “Đang mùa đông em mặc như vậy ra ngoài muốn chết cóng à?” Sau đó giúp cô mặc áo khoác vào, mới cùng nhau đến hội trường. Nhớ tới chuyện này, lại cúi đầu cười.
“Thiến Thiến, chuẩn bị đi, sắp tới em lên sân khấu rồi.” Giọng nói của Triệu Đình cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Liếc nhìn kịch bản trong tay, tiết mục kế tiếp, chính là vở kịch mà học tỷ tham gia, lại bắt đầu khẩn trương. Đi đến cánh gà, phát hiện diễn viên của vở kịch đã sớm đứng đợi để lên sân khấu, thò đầu tìm kiếm bóng dáng của Hướng Nghiên, đã thấy Hướng Nghiên mặc trang phục nam cổ đại, cầm quạt trong tay nói gì đó với người bên cạnh.
Nháy mắt, trong lòng Vương Thiến Thiến chỉ có một ý tưởng – đẹp trai quá đi!
Hướng Nghiên phát hiện cô đang nhìn mình, liền mỉm cười với cô.
Vương Thiến Thiến đánh tan khẩn trương, hít sâu vài cái, đi lên đài.
“Vì sao lương duyên trên thế gian có nhiều trắc trở, mộng đẹp lại thành bọt nước? Trời xanh trêu người, ái tình khó dứt. Hóa thân thành bướm, bay đến bụi hoa; nhiều lần trải qua đau khổ, thiên trường địa cửu không phân ly. Mời thưởng thức vở kịch “Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài”, đơn vị diễn xuất: khoa quản lý kinh tế.”
Tiếng vỗ tay vang lên, mở màn là phần diễn tấu thổi sáo, bố cảnh là mùa xuân tươi đẹp chim hót hoa thơm, sau đó Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài gặp nhau tại trường tư thục.
Diễn viên vừa mở miệng, bên dưới đã cười vang.
Thì ra, kịch bản này phá vỡ hình tượng “Lương Chúc” bi thương ngày trước, mở màn chính là Chúc Anh Đài mặc nam trang đứng trong sân ca hát, nàng hát: Chàng là điện, chàng là quang, chàng là thần thoại duy nhất, ta chỉ yêu chàng, you are my super star…….
Lúc này Lương Sơn Bá đang đứng một bên đọc sách, liền đi lại hỏi: “Ngươi là ai? Dám quấy rối ở đây!”
Chúc Anh Đài cúi chào hắn, lấy một tấm card trong tay áo ra nói: Đây là danh thiếp của ta.
Lương Sơn Bá đón nhận danh thiếp, đọc: Name: Chúc Anh Đài, age: 18, thần tượng: S.H.E……..
Chúc Anh Đài khẽ gật đầu hỏi: What’s your name
Lương Sơn Bá: My name is Lương Sơn Bá. Tiếng ca của Chúc huynh thật sự tuyệt vời, tại hạ cũng có chút kiến thức nhạc lý muốn thỉnh giáo huynh đài, tại hạ cũng là fan của S.H.E, không biết gần đây họ có ra album gì mới không….
Nói xong lôi kéo Chúc Anh Đài đi xuống sân khấu.
Đóng màn, đèn tối, tiếng đàn vi-ô-lông độc tấu vang lên du dương. Mở màn, Lương Chúc hai người đang ở trường tư thục nâng cốc tâm tình, nói chuyện nhạc lý. Âm nhạc chuyển sang tiết tấu sinh động, vui tai, cho thấy khoảng thời gian vui vẻ của hai người ở trường.
Đột nhiên, tiếng nhạc thay đổi, chuyển qua thành tiếng đàn réo rắt. Người dẫn truyện: Cha mẹ của Chúc Anh Đài vì hôn ước với Mã gia, tới bắt Anh Đài quay về thành hôn…… Ngày hôm đó, Chúc Anh Đài cùng Lương Sơn Bá ở ngoài trường lưu luyến chia tay.
Lương Sơn Bá: Chúc huynh, tiễn quân ngàn dặm, cũng phải từ biệt, chúng ta dừng ở đây đi….
Chúc Anh Đài: Lương huynh, giờ khắc này, chẳng lẽ huynh không có gì muốn nói với ta sao?
Lương Sơn Bá: Ta…. không có.
Chúc Anh Đài hát: Sau này, ta cuối cùng cũng đã học được cách yêu như thế nào, đáng tiếc chàng cũng đã sớm đi xa biến mất nơi biển người; sau này, từ trong nước mắt ta mới hiểu ra rằng, có những người, một khi đã bỏ lỡ sẽ không còn nữa…….
Im lặng trong chốc lát.
Lương Sơn Bá: Anh Đài, muội hỏi ta yêu muội bao sâu…. Ánh trăng nói hộ lòng ta….
Chúc Anh Đài: Lương huynh, những lời này của huynh là thật sao?
Lương Sơn Bá: Từng có một tình yêu chân thành tha thiết ở trước mặt ta, ta không biết quý trọng, đến lúc mất đi ta mới không kịp hối hận, chuyện đau khổ nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Nếu ông trời lại cho ta thêm một cơ hội, ta sẽ nói với muội: Ta yêu muội! Nếu muốn ta cho ba chữ này một kỳ hạn, ta hy vọng là…. một vạn năm!
Lương, Chúc cùng hát: Love you Love you Yes I love you, huynh có nghe thấy không? Đây là câu trả lời một ngàn lần một vạn lần của con tim ta. Những người bên cạnh huynh, những người từng đi qua với huynh ta đều không quan tâm, ta chỉ muốn đi đến chân trời mà huynh muốn đến……”
Chúc Anh Đài: Bye~
Lương Sơn Bá: Sa yo na ra!
Đèn lại sáng lên, lúc này Chúc Anh Đài đã đổi về nữ trang. Vương Thiến Thiến nhìn đến lại thất thần, trên đài lúc này đang diễn tới đoạn hôn lễ của Chúc Anh Đài và Mã Văn Tài. Vương Thiến Thiến nghĩ thầm, sao bây giờ Lương Sơn Bá còn chưa tới cướp tân nương chứ? Nhìn thấy tên mập đáng ghét kia đóng vai Mã Văn Tài , Vương Thiến Thiến rất muốn xông lên cướp học tỷ đi… Nhưng cô nhịn xuống, lại nhớ đến, Lương Sơn Bá lúc này cũng đã chết….
Rốt cuộc cũng tới đoạn lấy nước mắt của người xem nhiều nhất từ trước tới nay, Chúc Anh Đài gục khóc trên mộ của Lương Sơn Bá.
Chúc Anh Đài: Lương huynh à, huynh chết thật là thảm quá!
Lúc này trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm, mộ của Lương Sơn Bá bị tách ra, Lương Sơn Bá đứng lên từ bên trong.
Chúc Anh Đài: A! Lương huynh!
Lương Sơn Bá: Anh Đài! I’m back!
Hai người ôm nhau.
………..
Kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Vương Thiến Thiến hoàn toàn bị chấn kinh rồi, không nghĩ tới học tỷ Hướng Nghiên còn có bộ mặt đáng yêu như vậy, rất đẹp trai!
Chú thích:
(1)Gì?咦 (2)dì 姨 : đều đọc là [yí]
Danh Sách Chương: