• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôn lễ hôm ấy, toàn cảnh to lớn hiển nhiên không cần phải nói, nhưng làm cho người khác chú ý nhất, không nói đến ba phù dâu di phía sau cô dâu, mà bên chú rể chỉ có một phù rể, từ khí thế, chủ rể đã thua. Những ngày tháng hôn nhân sau này, có thể tưởng tượng được rồi.

Sau khi hôn lễ kết thúc, lại phải chuẩn bị tiệc rượu tiếp đón, các cô gái ba chân bốn cẳng phụ thợ trang điểm giúp Lí Nam chỉnh trang, thừa lúc khoảng thời gian trống cậu ấy và Tống Nhiên đi thay quần áo, Vương Thiến Thiến và Nguyệt Lượng ngồi xuống thở phào một cái.

“Thái Dương nhà cậu đâu?” Vương Thiến Thiến ngồi ở kia đùa nghịch hộp trang sức của Lí Nam, cô nhớ Lí Nam vừa nói sắp phải đổi đôi hoa tai kim cương, cô phải sớm chuẩn bị lấy ra trước.

“Bận đến choáng váng rồi à?” Nguyệt Lượng liếc cô một cái, “Thái Dương và Tiểu Nhất đang đón khách ở cửa chứ đâu.”

“À, tớ nói sao vừa rồi làm lễ cũng không thấy bọn họ, mà nói thân thích của nhà trai thật nhiều.” Cuối cùng cô cũng tìm được đôi hoa tai kia.

“Cậu nói xem……….” Nguyệt Lượng kề lại gần, chưa kịp mở miệng nói tiếp, nhìn thoáng một cái thấy chiếc nhẫn ở ngón giữa của Vương Thiến Thiến, vì thế đã quên trước đó định nói gì, ngược lại sinh ra hứng thú với chiếc nhẫn này, “Đây….. không phải là của Hướng Nghiên tặng cậu sao? Sao lại còn đeo? Là chiếc của Hướng Nghiên tặng phải không? Tớ xem nào………..”

Vương Thiến Thiến vội đưa tay ra sau giơ lên cao, “Mới không phải, của bọn tớ không phải giống nhau sao, cái này là của tớ mua, bỏ cũng lãng phí, cho nên đeo.” Không kịp chờ Nguyệt Lượng làm ra phản ứng gì, Vương Thiến Thiến lại thét lên một tiếng: “A! Hoa tai của Lí Nam!”

“Hoa tai làm sao?”

“Tớ vừa mới còn cầm trong tay! Tại cậu muốn xem nhẫn của tớ, tớ vung tay ném đi rồi!”

“A! Vậy cậu còn ngồi ở đó làm chi vậy, mau đi tìm nhanh đi!” Nguyệt Lượng cũng không có thời gian để ý đến chiến nhẫn kia rốt cuộc là của ai, trước mắt quan trọng nhất là tìm được hoa tai của Lí Nam!

Thợ trang điểm cũng ngồi xổm tìm trên mặt đất, Lí Nam vẫn là đến chỗ nào cũng mang theo một đống đồ, cả phòng của cô dâu cũng đã sớm bị cậu ấy chất đầy, đồ hữu dụng lẫn vô dụng đều mang đủ cả, muốn tìm cũng không phải là vất vả bình thường.

Lát sau, Lí Nam và Tống Nhiên đi ra, Lí Nam đổi qua một bộ sườn xám dùng để mặc khi mời rượu, thấy Vương Thiến Thiến, Nguyệt Lượng cả thợ trang điểm đều ngồi xổm trên mặt đất tìm gì đó, cậu ấy lập tức phản ứng lên, “Vương Thiến Thiến! Không phải là cậu đã làm mất hoa tai của tớ rồi đó chứ?”

Vương Thiến Thiến ngẩng đầu nhếch miệng khẽ cười nói: “Cậu đừng sốt ruột, cậu tuyệt đối đừng cuống lên, tớ lập tức tìm được ngay cho cậu, đừng giục tớ!”

“Sao tớ lại có thể không cuống lên nha! Đó là của hồi môn mẹ tớ tặng tớ đó! Của hồi môn đó!” Lí Nam cũng không có thời gian cằn nhằn cô, túm lấy Tống Nghiên cùng ngồi xổm trên mặt đất tìm.

Lúc này, phụ rể đến gõ cửa, hỏi đã chuẩn bị sao rồi, bên ngoài chờ đã lâu.

Trong lòng Vương Thiến Thiến bỗng dưng nảy ra một tính toán, đứng dậy lục lọi hộp trang sức của Lí Nam, lúc này cô ngược lại cảm thấy may mắn Lí Nam đã mang theo nhiều thứ, “Lí Nam, cậu đeo đôi này phải không.”

Lí Nam vừa nhìn, thấy đồ trang sức vàng sáng loáng trong tay cô, kiểu dáng không mới, cũng xem như là hợp, nhưng lại không chói mắt như đôi hoa tai kim cương kia của cậu ấy.

Vương Thiến Thiến lại tiếp tục giảng giải cho cậu ấy nói: “Cậu xem xem, bộ sườn xám này của cậu phải phối với loại hoa tai vàng này mới đẹp, hơn nữa, kiểu dáng của vàng không phô trương, mộc mạc lại trang nhã, càng có tính trang trí……..”

“Được rồi được rồi……….” Lí Nam ngắt lời cô, “Tống Nhiên, cậu theo tớ đi ra ngoài đi, Vương Thiến Thiến, cậu và Nguyệt Lượng mau đi tìm hoa tai cho tớ, tìm không được đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm!” Sau khi Lí Nam phán xong những lời này, lại thay một khuôn mặt tươi cười đẩy cửa đi ra ngoài.

Vương Thiến Thiến trừng mắt nhìn Nguyệt Lượng, “Đều tại cậu!”

“Trách ai chứ? Mau đi tìm đi.”

Lại một lúc sau, cuối cùng cũng tìm được trên một bộ váy cưới của Lí Nam, thì ra là mắc vào đường viền hoa văn trên áo.

Trải qua hết mọi thứ, tất cả mọi người đói đến rã rời. Cuối cùng đến lúc chỉ còn cô dâu chú rể và những bạn học đã hỗ trợ cùng ăn cơm, trong một khoảng thời gian rất lâu trên bàn chỉ nghe được âm thanh ăn uống, căn bản không ai nói chuyện. Chú rể cảm thấy có chút ngại ngùng, vội đứng lên nâng ly nói một vài lời khách sáo.

Sau vài ly rượu vào bụng, anh ta hỏi Vương Thiến Thiến: “Rốt cuộc Ultraman là ai vậy?”

Vương Thiến Thiến nhìn Lí Nam một cái, khẽ cười, nói với chú rể: “Không ai cả.”

Chú rể vẫn còn cảm thấy thắc mắc, Lí Nam đành phải nói: “Đồ ngốc! Là nói anh đấy, anh còn ngốc nghếch mà đi hỏi người ta, các cậu ấy cười em tính tình rất hung dữ, cho nên nói chồng tương lai của em là Ultraman, kết quả, anh yêu, anh rất không hạnh phúc, trở thành Ultraman của em, là vậy đó.”

Chú rể nghe xong, cười ầm lên, “Thì ra là có chuyện như vậy.”

Vương Thiến Thiến vội tiếp lời an ủi anh ta nói: “Không sao, bên cạnh mỗi một Ultraman, luôn có một quái vật cam tâm tình nguyệt bị đánh.”

Sau đó cả bàn cùng cười vang.

Thời gian mà thôi, luôn sẽ càng trôi qua càng trở nên tốt lên, Vương Thiến Thiến vẫn luôn tin chắc như vậy. Tuy rằng không thể cùng Hướng Nghiên ở bên nhau, nhưng cô cũng không nên tiếp tục như vậy, nhìn thấy mỗi người đều càng lúc càng tốt, cô cũng không thể chỉ đứng yên một chỗ.

Cô muốn thay đổi, uống rượu trong ly lặng lẽ đưa ra quyết định, phải cố gắng để bản thân trở nên càng tốt.

.

.

.

Năm đó, Vương Thiến Thiến sau khi tan ca không có hoạt động giải trí gì, về nhà liền học, nói chuyện cũng dần ít lại, con người cũng điềm tĩnh hơn rất nhiều, ngay cả cha mẹ cũng vì sự thay đổi cô mà cảm thấy kinh ngạc. Cuối cùng tháng 5 năm sau, cô thi đỗ chức vụ kế toán trung cấp, lại tháng 9 cùng năm thi một lần duy nhất đỗ năm môn Chú Hội, nghe nói, năm đó, cả nước chỉ có 11 người đỗ toàn bộ.

Lúc tra thành tích cuộc thi trên mạng, cô nghĩ mình nhất định sẽ kích động đến mức nhảy cẫng lên, nhưng mà khi cô nhìn đến mình thông qua cả năm môn, lại ngoài ý muốn mà cực kỳ bình tĩnh, không kêu lên kinh ngạc như trong tưởng tượng, không nhảy dựng lên như trong tưởng tượng, cũng không cười. Chỉ ngây người nhìn chiếc nhẫn ở ngón giữa bàn tay trái, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng trải qua đủ loại cảm giác. Chiếc nhẫn này, vẫn là chiếc mà Hướng Nghiên tặng cô, cho đến bây giờ cũng chưa từng thay đổi.

Sau đó, vô cùng hợp tình hợp lý, cô trở thành quản lý phòng tài vụ của công ty, ngày tháng vẫn trôi qua như vậy, chỉ là luôn có người giới thiệu bạn trai cho cô, ban đầu cô còn có thể dùng Trương Thiên Nhất để làm lá chắn, thời gian dài quá, người giới thiệu nói thẳng: “Con đi gặp một lần, xem như có nhiều lựa chọn.”………………..

Có một ngày, cô về đến nhà thấy cha mẹ ngồi đằng kia xem tivi, có lẽ cũng là do vừa uống rượu với đồng nghiệp trong phòng ban, cô đánh bạo nói: “Mẹ, con không muốn kết hôn.”

Cha mẹ của Vương Thiến Thiến đồng loạt nhìn về phía cô, sau khi im lặng một lúc, mẹ nói: “Được, không kết thì không kết, chỉ cần con vui vẻ.”

Sau đó Vương thiến Thiến cười ngây ngô vài tiếng, loạng choạng trở về phòng mình, ngay cả quần áo cũng không kịp cởi, té nhào lên giường. Ngoài cửa sổ rơi một trận tuyết nhỏ, ánh trăng chiếu lên tường, để lại bóng tuyết loang lổ. Chìa khóa nhà của Hướng Nghiên, vẫn còn ở trong tay cô, cô trở về vài lần, trong nhà vẫn là dáng vẻ lúc cô đi, Hướng Nghiên, một lần cũng chưa từng trở về. Cô nằm nhoài lên giường, gỡ khăn choàng cổ cản trở hô hấp xuống, mắt hơi hé mở khóe miệng cong lên, nói với không khí: “Hướng Nghiên……. Em không có kết hôn……… cũng không tìm đối tượng…….. có phải là không cần cút đi hay không……….”

Ngày hôm sau, Vương Thiến Thiến bỏ lỡ thời gian đi làm, dứt khoát không đi. Cô nhớ mang máng đêm qua mình uống say, nói rất nhiều, nhưng cụ thể nói gì, nghĩ không ra. Nhưng mà cô nhớ rõ ràng lúc mình trở về, không có sức lực cởi quần áo, mà hiện tại, cô lại mặc áo ngủ. Cô không dám đi hỏi mẹ cô tối hôm qua cô đã nói những gì, lỡ như nói gì đó không nên nói, vậy không phải là tự chuốc lấy phiền phức hay sao?

Cô mở to mắt ngẩn ra một lúc, tiếng chuông điện thoại lại kéo cô trở về cuộc sống hiện tại.

“Thiến Thiến, đang làm gì vậy? Một thời gian dài không liên hệ như thế.” Là Lí Nam.

Đột nhiên Lí Nam gọi điện thoại tới, Vương Thiến Thiến mới nhớ lại, một năm nay tất cả mọi người bận rộn nhiều việc, cũng không sao liên lạc được, bản thân cô là bận học hành thi cử, Tống Nhiên là vừa làm giáo viên vừa bận soạn bài giảng, Nguyệt Lượng và Thái Dương ở Bắc Kinh bận kiếm tiền như trước, ngược lại Lí Nam, cô thật đúng là không biết Lí Nam đang bận gì, vì thế cô nói đùa: “Thời gian lâu như vậy cậu làm gì? Không phải là bận dưỡng thai đó chứ?”

“Đúng vậy, chính là dưỡng thai. Sao cậu lại biết?” Lí Nam hiển nhiên cũng có một chút kinh ngạc.

“A? Không phải chứ? Sinh rồi?”

“Ừ, cậu không đến thăm tớ sao?”

“Ở bệnh viện hay là ở nhà? Sinh cái gì vậy?” Vương Thiến Thiến lại lấy lại tinh thần, đã lâu như vậy không cần cố kỵ gì mà nói lung tung.

Lí Nam bị cô hỏi đến dở khóc dở cười, nửa ngày mới trả lời: “Quái vật tí hon, chiều Tống Nhiên cũng định lại đây, hai cậu cùng nhau đến đây đi, tớ đang ở nhà.”

Mọi người Valentine vui vẻ nhé ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK