• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tay của hai người đó, mãi cho đến cửa kí túc xá mới buông ra. Lúc Vương Thiến Thiến trở lại phòng ngủ, chỉ thấy còn một mình Nguyệt Lượng.

Nguyệt Lượng vừa thấy Vương Thiến Thiến trở về, vội vàng nhảy từ trên giường xuống, hỏi: “Quà đâu?”

“Quà gì?”

“Đi ra ngoài du lịch không phải cũng nên đem quà về cho chúng tớ mới đúng sao?”

Nguyệt Lượng nhận lấy một túi to từ trong tay cô, kết quả phát hiện đó chính là một đống đồ ăn vặt.

“À…. Chuyện đó…….. tớ quên rồi……… hơn nữa ở biển cũng không có cái gì thích hợp để đem về.”

Vương Thiến Thiến chỉ lo vui vẻ với Hướng Nghiên, làm gì có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ quà gì đó chứ. Nghĩ đến Hướng Nghiên, cô lại không nhịn được cong khóe miệng.

Nguyệt Lượng thấy tâm trạng của cô không tệ, liền hỏi cô: “Ra đường lụm được tiền? Sao lại cười vui vẻ như vậy?”

Vương Thiến Thiến đắc ý hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên, “Còn vui hơn nhặt được tiền nhiều.” Đương nhiên rồi, trong lòng cô học tỷ Hướng Nghiên là bảo vật vô giá.

Nguyệt Lượng không để ý tới cô nữa, định muốn quay trở lại giường tiếp tục chat với bạn trên mạng, vừa mới quay người lại, chợt nghe Vương Thiến Thiến nói: “Nguyệt Lượng! Cậu thua! Mau dẫn tớ đi ăn kem!”

“Cái gì?” Nguyệt Lượng xoay người, trong lúc nhất thời không phản ứng lại được.

“Chuyện cá cược của chúng ta cậu đừng chối cãi.”

Cá cược, à, là chuyện theo đuổi Hướng Nghiên, Nguyệt Lượng không có quên, chẳng qua…… “Cậu……. theo đuổi được rồi?” Nguyệt Lượng có phần không thể tin được.

“Hì hì.” Vương Thiến Thiến chống nạnh đứng tại chỗ, cười đến thực ngơ ngốc.

Nguyệt Lượng bỗng dưng cảm thấy trước mắt mình tối sầm, mang giày vào mở cửa đi ra ngoài.

Vương Thiến Thiến kéo cậu ấy lại: “Cậu định làm gì?”

“Tớ muốn lên lầu hỏi Hướng Nghiên một chút, rốt cuộc chị ấy nghĩ gì vậy???” Đại mỹ nữ hoa khôi của khoa, sao lại bị bé con Vương Thiến Thiến này theo đuổi được rồi?

“Cậu đừng đi làm phiền chị ấy, mới vừa xuống xe lửa, để cho chị ấy nghỉ ngơi đi.”

“Hử?” Hai mắt Nguyệt Lượng đột nhiên tỏa sáng, cười xấu xa nhìn chằm chằm Vương Thiến Thiến nửa ngày, mới nói: “Hai người….. cùng đi biển?”

Vương Thiến Thiến ngượng ngùng khẽ gật đầu.

“Ở cùng một phòng?”

Vương Thiến Thiến lại thẹn thùng gật gật đầu.

“Sau đó…….. lên giường?”

Vương Thiến Thiến ngẩng phắt đầu trừng mắt liếc nhìn Nguyệt Lượng một cái, “Lên giường cái đầu cậu, trong đầu cậu suốt ngày chỉ nghĩ đến lên giường, cậu nghĩ rằng tớ giống như cậu sao! Hai chúng tớ rất trong sáng.”

“Phi, khoe cái gì chứ.” Nguyệt Lượng có chút không phục, không phải chỉ là tạm biệt độc thân thôi sao, có cần phải huênh hoang như vậy không?

“Chuyện kem đó cậu đừng quên, bây giờ tớ đi ngủ trước một lát, tối còn phải kêu học tỷ thức dậy nữa, cậu chat thì chat đi, đừng làm phiền tớ là được.”

“Biết rồi, dong dài…….” Nguyệt Lượng đen mặt quay trở lại giường, đây là chuyện gì chứ….. Hiện giờ mọi người nghĩ gì vậy? Trước đó là Lục Khải, bây giờ là Hướng Nghiên, chẳng lẽ thật sự muốn thế giới đại đồng (1) sao? Thế mình có phải nên là…. Lí Nam? Không được, quá hung dữ, không thể chọc vào; Tống Nhiên? Rất chán, chịu không nổi. Cái gì đây! Nguyệt Lượng lắc lắc đầu, quả nhiên không quen được với cuộc sống độc thân như vậy. Đột nhiên trên QQ có một người kêu cô, nhìn đến cái tên quen thuộc đó, cô cười đến cặp mắt nheo lại thành một đường.

Tuần kế tiếp, là một tuần làm cho Vương Thiến Thiến thật khó quên.

Ngày đầu tiên, Vương Thiến Thiến kêu Nguyệt Lượng: “Đi thôi, đi ăn kem.”

“Đi, 200 lần là 200 ly phải không?”

“Ừ, hừ!”

Ngày thứ hai, Nguyệt Lượng chủ động gọi Vương Thiến Thiến: “Khiếm Nhi, đi nha, đi ăn kem….”

“Được.”

Ngày thứ ba, Nguyệt Lượng kêu Vương Thiến Thiến: “Khiếm Nhi, đi ăn kem.”

“Ừ.”

Ngày thứ tư, Nguyệt Lượng lại gọi Vương Thiến Thiến: “Khiếm Nhi, đi….”

Vương Thiến Thiến hơi nhíu mày, “Hôm nay tớ phải ăn ít một chút.”

Ngày thứ năm, Nguyệt Lượng nói: “Khiếm Nhi, đi thôi.”

Vương Thiến Thiến nói: “Hôm nay tớ chỉ ăn một ly…..”

Ngày thứ sáu, Nguyệt Lượng mới vừa hô một câu “Khiếm Nhi…..” Vương Thiến Thiến vội đáp lại “Đi nữa?”

Ngày thứ bảy, Nguyệt Lượng còn chưa kịp nói chuyện, Vương Thiến Thiến đã cướp lời trước: “Không đi, ăn đến nỗi tớ bị tiêu chảy…… Cả tháng này tớ cũng không muốn ăn kem nữa…….” Sau đó gọi điện thoại cho Hướng Nghiên: “Học tỷ, cứu mạng….”

.

.

.

Hiếm khi nào buổi sáng không có lớp, Vương Thiến Thiến ngay cả điểm tâm cũng lười ăn, quyết định ngủ tới giữa trưa mới rời giường. Sáng sớm Nguyệt Lượng đã ra ngoài, cũng không biết là đi đâu, chắc là đi hẹn hò, hình như cả cuộc đời của cậu ấy đều bị chuyện yêu đương chiếm lấy. Lí Nam và Tống Nhiên đi ra ngoài ăn cơm, trước khi đi còn kêu Vương Thiến Thiến dậy nói mấy câu.

Lúc này Vương Thiến Thiến vừa mới nằm xuống, chợt nghe tiếng bước chân truyền đến từ hành lang, sau đó tiếng bước chân dừng ở trước cửa phòng ngủ của cô, tiếp đó có người gõ cửa. Vương Thiến Thiến quát to: “Lí Nam chết tiệt! Tự mình mở cửa đi!”

Người ngoài cửa cũng không hết hy vọng, còn tiếp tục gõ, Vương Thiến Thiến thở hổn hển xuống giường, vừa mở cửa còn vừa than vãn: “Tống Nhiên cậu cũng không mang chìa khóa à?” Cửa vừa mở ra, cô lại ngây ngẩn cả người. “Học tỷ?”

“Có thời gian không? Đi mua đồ với chị.”

Vương Thiến Thiến qua loa vuốt lại tóc nói: “Chờ em 5 phút, lập tức xong ngay.” Sau đó phi nhanh cầm lấy sữa rửa mặt vọt vào nhà vệ sinh, lại phi nhanh trở về.

Từ sau khi đi du lịch, hai người vẫn không có cơ hội gì ở cùng một chỗ, Hướng Nghiên bận ôn tập, mình thì bị hội sinh viên với mấy tên trong phòng ngủ quấn lấy. Hiếm khi Hướng Nghiên lại chủ động tìm cô, đương nhiên phải tốc độ một chút. Đợi đến lúc thay quần áo, cô lại lúng túng.

Hướng Nghiên thấy cô rửa mặt rất nhanh, sao tự nhiên vừa quay trở về lại đứng ngây ngốc ở kia?

“Học tỷ…. em phải thay quần áo.” Nửa ngày, Vương Thiến Thiến mới nói một câu như vậy.

“Ừ, em thay đi.”

Vương Thiến Thiến nắm vạt áo ngủ, rối rắm nửa ngày mới nói: “Chị đứng đây nhìn, em ngại thay.”

“Đều là con gái, ngượng gì chứ?”

“Ai, thì chính là ngượng đó……..” Lúc bình thường, Vương Thiến Thiến cũng không ngượng ngùng nhiều như vậy, chỉ là bởi vì hiện tại đang đối mặt với người mình thích.

Hướng Nghiên bất đắc dĩ khẽ cười, “Được rồi, chị xoay người lại, em thay đi.”

“Chị không được nhìn lén đó……..”

“Mau thay đi.”

Vương Thiến Thiến thấy Hướng Nghiên xoay người qua chỗ khác, mới bắt đầu cởi áo ngủ, lúc cô mặc áo lót, lo lắng ngẩng đầu nhìn Hướng Nghiên một cái, chỉ vừa ngước mắt, liền la lên một tiếng, “Học tỷ, chị không giữ lời, vậy mà lại nhìn lén người ta thay quần áo!” Đưa tay lên che bộ phận quan trọng, trên mặt cũng che phủ một lớp đỏ ửng.

Hướng Nghiên vịn lấy trụ giường cười thản nhiên, “Cũng không có cái gì xem, sợ gì chứ.”

“Tóm lại chị mau quay người lại, không được nhìn lén nữa.”

“Được rồi, nhanh lên.”

Vương Thiến Thiến dứt khoát xoay người đưa lưng về phía Hướng Nghiên, rất nhanh đã thay xong quần áo, lúc cúi đầu mang giày, lại nghe thấy tiếng của Hướng Nghiên vang lên từ phía sau.

“Một con mèo Doraemon thật lớn.”

“Học tỷ!” Vương Thiến Thiến xoay người bĩu môi, “Không phải nói không nhìn rồi sao? Chị lại nhìn lén quần lót của người ta!”

Chú thích:

(1) Thế giới đại đồng: là một xã hội trong đó khắp mọi nơi đều hòa bình, mọi người đều bình đẳng, không còn phân biệt chủng tộc, quốc gia, tôn giáo…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK