Ngày hôm sau Vương Thiến Thiến và Triệu Đình cùng đến nhà Hướng Nghiên ăn cơm, Vương Thiến Thiến còn đang suy nghĩ có nên nói chuyện bị Lí Nam lợi dụng. Cần thẳng thắn nói với học tỷ hay không? Nói rồi chắc chị ấy sẽ tức giận nhỉ? Nhưng nếu không nói, lỡ như ngày nào đó bị chị ấy biết được, không phải sẽ càng chết thảm hại hơn sao? Tốt nhất là……. cứ thú nhận trước đi…….
Vương Thiến Thiến còn ngồi ngây người ở sô pha, Triệu Đình ném một cái túi to qua, “Ngẩn người ở đó làm gì? Không nấu cơm thì cũng phải giúp lặt rau chứ?”
“Vâng.” Vương Thiến Thiến cấm lấy bọc ngò rí kia đi vào nhà bếp, suy nghĩ một chút, hiếm thấy học tỷ xuống bếp, việc này lát nữa nói sau.
Hướng Nghiên với Triệu Đình mỗi người làm hai món, Vương Thiến Thiến chỉ lo ăn của Hướng Nghiên làm, làm cho Triệu Đình vô cùng xem thường, “Sao em lại không động vô đồ ăn của chị làm? Khó có cơ hội chị tự mình xuống bếp…..”
“Chị Triệu Đình……….” Vương Thiến Thiến ngắt lời của chị ấy, sau đó nhẹ giọng thở dài một hơi, “Món ăn này của chị, em thực sự không có can đảm ăn.”
“Ăn cũng không làm chết em đâu…….”
“Không phải…… Chị nhìn xem chị làm mấy thứ này là gì?” Vương Thiến Thiến gắp một cọng ngò rí, lúc rửa xong rõ ràng là có hình dạng gì, sau khi nấu xong ngoại trừ rút lại một chút thì chiều dài không có gì thay đổi. “Chị xào rau thì để ngò rí cũng được rồi, nhưng chị cũng phải cắt nhỏ ra chứ? Còn nữa nha, vì sao dĩa thức ăn này chỉ có ngò rí với tiêu xanh?”
“Món này chính là ngò rí xào tiêu xanh.”
Vương Thiến Thiến nhìn Hướng Nghiên, hỏi: “Học tỷ, là em kiến thức nông cạn hay sao? Sao cho tới bây giờ em cũng chưa từng nghe qua món này?”
Hướng Nghiên phì cười ra tiếng: “Chị cũng chưa từng ăn…… Nhưng mà, món tiêu xanh xào này của Triệu Đình cũng không tệ lắm.”
“Đúng thế đúng thế.” Triệu Đình vừa phụ họa, vừa gắp tiêu xanh vào chén của Vương Thiến Thiến, “Thiến Thiến em ăn nhiều một chút.”
Vương Thiến Thiến há miệng, định cười nhạo chị ấy vài câu nữa, liếc mắt một cái thoáng nhìn thấy kiệt tác đen thùi không biết là cái gì ở đó, bèn nhịn xúc động muốn nói lại, nhanh chóng ăn sạch một chén rau, sau khi ăn xong nằm xem tivi ở sô pha.
Ăn cơm xong ba người vây quanh lại cùng nhau ăn dưa hấu, điện thoại của Hướng Nghiên vang lên, vì thế đi vào phòng ngủ nghe điện thoại.
Đúng lúc này Triệu Đình nhìn chằm chằm Vương Thiến Thiến, chậm rãi lại gần, càng ngày càng gần, do dự mở miệng, “Mặc dù cảm thấy nói như vậy không lịch sự cho lắm………. nhưng mà……… chị vẫn rất muốn biết, chắc em….. không phải là………. lưỡng tính chứ?”
Vương Thiến Thiến đang ăn dưa hấu, vừa nghe lời này, lập tức bị nước dưa hấu làm cho sặc, ho đến nửa ngày cũng không thẳng người lại được.
“Ấy, từ từ từ từ…………” Triệu Đình nhanh chóng lấy một ly nước lại, “Chị chỉ hỏi một chút như vậy, em kích động thế làm gì?”
Trong lòng Vương Thiến Thiến vô cùng xem thường, có thể không kích động à? Lưỡng tính gì chứ? Người ta mới không thích con trai!
“Sao thế?” Hướng Nghiên vừa từ phòng ngủ đi ra, thấy Vương Thiến Thiến ở đó ho khan liên tục, ho đến cả mặt cũng đỏ. Vội lại giúp cô vừa vỗ lưng vừa nói nhỏ trấn an.
Triệu Đình nhìn nhìn hai người kia, chỉ nói: “Chị còn có việc, đi trước, à…… chén dĩa……..Thiến Thiến rửa dùm chị đi.” Nói xong còn ném cho Vương Thiến Thiến một ánh mắt quyến rũ, kem theo một nụ cười mờ ám.
Vương Thiến Thiến thiếu chút nữa đã ói máu ngay tại chỗ, người mặt dày này……… lấy việc này để trốn tránh lao động….
Buổi tối hai người nằm trên giường trò chuyện, Vương Thiến Thiến lại nghĩ đến chyện làm cho cô canh cánh trong lòng kia, vì thế chần chờ mở miệng: “Học tỷ……….”
“Ừm?” Hướng Nghiên nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt oan ức của cô.
“Em bị người ta cưỡng hôn…….”
“…………………”
Vương Thiến Thiến lén liếc mắt nhìn biểu tình của Hướng Nghiên, quả nhiên là giận tái mặt, vì thế giải thích nói: “Thật ra chỉ là giỡn thôi……….. Hơn nữa em cũng không biết cậu ấy lại hôn thật…………..”
“Ai vậy?” Mặt-không-biểu-cảm…….
“Lí Nam………..”
Hướng Nghiên bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, “Cậu ấy hôn em làm gì?”
“Việc này, nói ra lại hơi dài.” Vương Thiến Thiến cũng ngồi dậy, đối mặt nói chuyện với Hướng Nghiên.
“Em nói đi, chị đang nghe.”
“Chính là……….” Cô kể lại sự việc từ đầu đến cuối, không thêm bớt chi tiết gì, thậm chí còn diễn tả vẻ mặt và phản ứng của mình lúc đó. Sau khi nói xong lại nhìn sắc mặt của Hướng Nghiên, góc mặt phía trước rõ ràng rất đẹp, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh như băng.
Vương Thiến Thiến nhích nhích về phía trước, cúi đầu nói: “Học tỷ, chị đừng giận, chị nghiêm khắc phê bình em đi, nếu không chị phạt em đi……… Dù sao cũng đừng không để ý tới em.” Càng nói âm thanh càng nhỏ.
“Hôm nay em ngoan như vậy, chị cảm thấy, nên khen thưởng cho em một chút mới đúng.” Đột nhiên Hướng Nghiên nhích lại gần Vương Thiến Thiến, Vương Thiến Thiến khẩn trương không biết làm gì, ngây người một chỗ không nhúc nhích.
Hướng Nghiên nhìn cô, khóe môi hiện lên nụ cười, khi sắp hôn đến miệng của cô, lại nhẹ giọng nói một câu: “Ngủ ngon.”
Đây mà gọi là thưởng sao? Vương Thiến Thiến sững sờ nhìn Hướng Nghiên nằm trở lại vào chăn, một câu ngủ ngon là hết rồi? Không đúng không đúng………… Vương Thiến Thiến còn ngồi ngẩn người ở kia, Hướng Nghiên kéo chăn lên phía trên, làm cho suy nghĩ của Vương Thiến Thiến quay trở lại.
Phần thưởng thật sự…….. nên là cái này mới đúng chứ? Không cần tự hỏi nhiều nữa, chỉ dựa vào cảm nhận trong lòng, đi làm chuyện phải làm.
Vương Thiến Thiến dán vào sau lưng Hướng Nghiên, cảm giác được hô hấp của Hướng Nghiên bị ngưng trệ, tay trái nhân tiện luồn vào trong từ phía sau váy ngủ. Cơ thể của học tỷ luôn luôn mềm mại như vậy, ấm như vậy, cảm xúc đến từ các đầu ngón tay làm cho cả người Vương Thiến Thiến đều say.
Bàn tay càn rỡ vuốt ve trước ngực của Hướng Nghiên, nụ hôn cực nóng rơi trên gáy, chị ấy không khỏi hơi chút ngửa đầu về phía sau, trong miệng phát ra một tiếng rên nhỏ.
Chị ấy ngọ nguậy đẩy chăn ra, “Nóng…………”
Sức nặng biến mất theo chiếc chăn kia, một chút lạnh lẽo thấm vào da, nhưng chỉ nháy mắt, lại bị sự khô nóng nối gót làm tan biến. Cái miệng luôn nói những lời dễ nghe chọc chị ấy cười lại ngậm lấy vành tai của chị ấy.
Hướng Nghiên chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Vương Thiến Thiến trước mặt, trong mắt phản chiếu ảnh ngược của nhau, hô hấp dồn dập, tim đập cuồng loạn, giây tiếp theo, bốn cánh môi cùng dây dưa một chỗ.
Đầu lưỡi thăm dò, tìm kiếm đến đầu lưỡi của đối phương, chạm nhau, cùng quấn lấy, cùng si mê.
Trong phút chốc, những trở ngại trên người của cả hai đều được loại bỏ, không khí lạnh đột ngột, làm cho Hướng Nghiên mở to mắt, nhưng nụ hôn ngay sau đó của Vương Thiến Thiến, lại làm cho chị ấy nheo hai mắt lại.
Đôi tay kia di chuyển trên người chị ấy, giống như bị trúng tà, hễ là những chỗ đã đi qua, chắc chắn sẽ gây nên một cảm giác nóng bức, giống như chỉ có càng tới gần người kia, mới có thể được xoa dịu, nhưng mà, vì sao càng ngày lại càng nóng………..
Chị ấy hơi khẽ cong người lại, Vương Thiến Thiến vùi đầu vào trước ngực chị ấy, những nụ hôn tinh tế rơi lên trên, hoặc nhẹ hoặc sâu, để lại những dấu vết nông sâu không đồng nhất.
Mà lúc này, đầu lưỡi linh hoạt lại dừng ở mỗi nơi một chút, xoay tròn, liếm, khiêu khích. Hướng Nghiên ôm lấy đầu của cô, không cho cô tiếp tục tra tấn mình nữa.
Sau đó………. những chuyện thuận theo tự nhiên phải xảy ra……… trong đầu Vương Thiến Thiến lại đột nhiên trống rỗng.
Tuy rằng trước đó Vương Thiến Thiến đã được Nguyệt Lượng truyền thụ lại kinh nghiệm, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên, cô cũng vẫn chưa hiểu rõ lắm, cô nghĩ Hướng Nghiên đã từng quen bạn trai, thế nào cũng có kinh nghiệm hơn mình, nhưng mà, vì sao học tỷ lại không nói gì hết?
Hướng Nghiên không nói, Vương Thiến Thiến cũng không thể cứ ngồi yên, cô nghĩ chắc có lẽ Hướng Nghiên thẹn thùng, vậy cứ dựa theo phương pháp của Nguyệt Lượng dạy mình mà tiếp tục đi.
Dần dần, tay của Vương Thiến Thiến đi vào nơi mong muốn đã lâu, thật do dự, cẩn thận tiến về phía trước thăm dò, “Học tỷ………. nếu………. không thoải mái………. chị phải nói với em………..”
“Ừ………….”
Vì thế cái tay kia nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve giữa hai chân của Hướng Nghiên, sự bồn chồn khó có thể diễn tả bằng lời truyền từ cơ thể vào đến trong lòng.
Vương Thiến Thiến cúi đầu hôn lên môi của Hướng Nghiên, rồi sau đó ngón tay đúng lúc trượt vào trong.
Cảm giác đau bất thình lình xuất hiện, làm cho Hướng Nghiên nhíu mày.
“Học tỷ, đau không?” Vương Thiến Thiến không dám nhúc nhích nữa.
Hướng Nghiên chịu đau, vẫn cứ lắc đầu. Vương Thiến Thiến biết là chị ấy cố chịu đựng, liền rút tay về, Hướng Nghiên lại kéo tay cô, mím môi mỉm cười, trong mắt lóe lên ánh sáng. Vì thế, Vương Thiến Thiến vừa nhẹ nhàng hôn môi, vừa từ từ đi sâu vào từng chút.
Hướng Nghiên tuy cắn môi, nhưng vẫn tràn ra một tiếng rên đau đớn.
Vương Thiến Thiến lại tiếp tục ngừng lại, cúi đầu nhìn thoáng qua, lại thấy đầu ngón tay của mình dính một ít chất lỏng màu đỏ: “Học tỷ, chị chảy máu?” Cô la hoảng lên.
“Sao?” Hướng Nghiên vẫn có phần chưa phản ứng lại kịp.
“Có phải là em làm chị bị trầy xước không?” Vương Thiến Thiến tiếp tục hỏi.
“Không phải……….” Cái này…….. sao người ta có thể không biết xấu hổ mà tự mình nói ra chứ? Cái đồ ngu ngốc em không biết tự mình xem à?
“Học tỷ! Không phải là chị tới tháng đó chứ?”
Hướng Nghiên tức giận, đột nhiên ngồi dậy, cau mày chịu đau, đá Vương Thiến Thiến một cú bay xuống giường, đem cả tên họ ra quát: “Vương Thiến Thiến!”
Vương Thiến Thiến ngã trên mặt đất, sững sờ nhìn vết máu dính trên đầu ngón tay, nghe thấy Hướng Nghiên kêu cô, vội ngẩng đầu ngu ngốc trả lời một câu: “Có!”
Hướng Nghiên quăng một chiếc gối qua, “Em ra phòng khách ngủ!”
“Học tỷ……….” Nói còn chưa dứt lời, áo ngủ đã bị ném lại đây.
“Học……… tỷ……….” Nhìn thấy dáng vẻ Hướng Nghiên trừng mắt nhìn mình, thiếu chút nữa Vương Thiến Thiến đã cắn đầu lưỡi, không dám nhiều lời thêm gì nữa, đành phải một tay ôm gối, kẹp thêm áo ngủ, ai oán đi ra khỏi phòng. Nghĩ thầm nhất định đã làm đau Hướng Nghiên, nếu không tại sao chị ấy lại tức giận dữ như vậy? Nhưng mà, chính chị ấy nói không đau mà! Con gái thật sự là mau thay đổi.
Mở đèn phòng khách lên, Vương Thiến Thiến ngẩn người nhìn đầu ngón tay phía dưới ánh đèn, đây…….. rốt cuộc………
Danh Sách Chương: