Vương Thiến Thiến cũng không nhớ được tối hôm đó mình đã ngủ như thế nào, trong ấn tượng chỉ nhớ được mình rất mệt, à, mình bị học tỷ cường công. Sau đó, hiện giờ cô rất đói. “Hướng Nghiên, em đói bụng!” Vương Thiến Thiến nằm ở trên giường nói với Hướng Nghiên.
“Không lớn không nhỏ, trước kia em đều kêu chị là học tỷ.”
“Nhưng mà…………” Vương Thiến Thiến kéo chăn qua, che khuất nửa thân trên lõa thể, không có gì nhấp nhô, “Hiện tại, người ta đã là người của chị…………. sao còn giống được.” Một câu “Đã là người của chị”, làm cho Hướng Nghiên không thốt nên lời.
Vương Thiến Thiến lại kéo kéo chăn nói: “Bằng không thì, em kêu chị là…… Nghiên Nghiên?”
Hướng Nghiên cảm thấy rợn cả người, “Em cứ kêu thẳng lên đi.”
“Ha, vậy được rồi, thật ra em cảm thấy cái tên Nghiên Nghiên này cũng rất êm tai. Thế……… Hướng Nghiên, em đói bụng.”
“Vậy chị xuống giường đi nấu cơm.” Hướng Nghiên nói xong rời giường.
Vương Thiến Thiến đè chị ấy lại nói: “Không cần…….. có chị là đủ rồi.”
“Sao? Tối hôm qua còn chưa cho em ăn no?” Hướng Nghiên một tay chống đầu, giống như đang suy tư nhìn cô.
“Chị biết em không phải nói cái này……..” Vương Thiến Thiến đưa tay lướt qua ngực của Hướng Nghiên.
Hướng Nghiên cười, nằm ngửa lên giường nói: “Vậy em thử xem.”
“Thế em………” Vương Thiến Thiến vừa mới dùng sức một chút, đã cảm thấy eo mềm oặt, làm cho không nhấc lên được, vì thế câu nói kia biến thành: “Ai da, eo của em………”
“Vẫn cứ để chị đi………….” Hướng Nghiên lại một lần nữa đến gần.
“Đừng…….. Hướng Nghiên…….. ban ngày ban mặt…….”
“Câm miệng.”
“Thật sự là đừng…..”
“Bắt đầu từ bây giờ, em chỉ có thể nói hai chữ, hoặc là “Ư”, hoặc là “A”.”
“Ư, a?” Vương Thiến Thiến mới phản ứng lại.
“Thật ngoan.” Động tác của Hướng Nghiên lại một lần nữa làm cho Vương Thiến Thiến bị lạc.
.
.
.
Trước khai giảng, bốn người trong phòng ngủ gọi điện thoại, hẹn nhau quay lại trường sớm, ở cùng nhau chơi mấy ngày, bởi vì cái hè này, lại vì đủ thứ chuyện, không thể đi chơi với nhau được. Nhà của Vương Thiến Thiến và Nguyệt Lượng khá gần, cho nên hai người cùng đi về trường. Tới cổng, vừa lúc thấy Lí Nam bước xuống từ xe cha cậu ấy.
Lí Nam vừa xuống xe, theo thói quen sửa sửa lại tóc, sau đó mới cất bước đi về phía trường. Vương Thiến Thiến ở phía sau gọi lớn tên của cậu ấy, Lí Nam quay đầu lại nhìn thấy các cô, bèn đứng lại chờ.
“Cha cậu rốt cuộc làm gì thế?” Vương Thiến Thiến nhìn chiếc xe lướt vụt đi kia hỏi Lí Nam.
“Không phải tớ đã từng nói rồi sao? Cha tớ làm ở phòng tài chính của tỉnh.”
Nguyệt Lượng và Vương Thiến Thiến gật đầu liếc nhau, Nguyệt Lượng nói: “Chẳng trách, x5 nha, xe tốt, công việc tốt.”
“Gì chứ, cha tớ chỉ là một viên chức nhỏ.”
Nguyệt Lượng lại ngẩng đầu nhìn trời, đáng thương nói: “Cha tớ tốt xấu gì cũng là ông chủ của một công ty nhỏ nha, cũng không lái xe đưa tớ, haiz, thật sự là làm cho người ta hâm mộ lại ghen tị.”
“Cậu nói sớm một chút, tớ kêu cha tớ lái xe chở hai chúng ta, tuy rằng cha tớ không phải ông chủ cũng chả phải viên chức nhỏ, nhưng ít nhiều gì đơn vị cũng cấp cho một chiếc xe.” Vương Thiến Thiến vỗ vỗ vai Nguyệt Lượng.
“Hai cậu……… đừng ở đây ganh tị tớ nữa………. Ai chẳng biết nhà các cậu có chuyện gì? Nguyệt Lượng, cha cậu chắc chắn là lại đi công tác, còn Vương Thiến Thiến cậu, cha cậu không chở cậu nhất định là trên bàn rượu. Hai cậu có thời gian ở đây oán tớ, còn không bằng tự mình đi làm giả cái bằng lái đi. Mà nói các cậu tưởng tớ thích được cha tớ chở tới đây lắm à, còn không phải tại tớ xách nhiều đồ sao………. ”
Vương Thiến Thiến và Nguyệt Lượng cúi đầu nhìn, tên này quả nhiên lại kéo một cái vali, rõ ràng nhà ở ngay thành phố này, lại giống như biến thành người ở nơi khác……….
“Lúc nghỉ hè đã kêu cậu đừng mang đồ về nhà, giờ thì hay rồi, vừa khai giảng đã xách hết lại, cậu nói xem tự hành hạ mình rồi đó.” Ngoài miệng Vương Thiến Thiến nói như vậy, nhưng vẫn có lòng tốt giúp đỡ cậu ấy kéo chiếc vali.
Nguyệt Lượng không đợi Lí Nam nói chuyện, cũng giành trước nói: “Tớ tuyên bố trước, tớ không có chỗ cho cậu đặt mấy thứ này, tớ vừa mua một ít truyện tranh không thể để ở trong nhà…………..”
Lí Nam đang đi tới lại ngừng bước, trịnh trọng nói: “Hai cậu yên tâm, sau này, tớ sẽ không tùy tiện nhận quà của người khác nữa, mang mấy thứ này trở lại, cũng là vì trả lại cho bọn họ. Để bọn con trai này cách xa tớ ra một chút.”
“Ồ ồ, sao đột nhiên lại đổi tính? Không phải là thích con gái rồi chứ?”
Lí Nam vừa nhấc chân, đã bị lời nói của Nguyệt Lượng làm cho hoảng sợ thiếu chút nữa trật chân, gót giày mười phân kia cũng không phải giỡn chơi…………
“Nguyệt Lượng chết bầm, người ta lấy mục đích kết hôn để kết giao đối tượng không được sao?”
“Ha ha, được, ai nói là không được.” Nguyệt Lượng cười, lặng yên ghé vào tai Vương Thiến Thiến nói: “Người ngay cả Lí Nam cũng dám cưới, cậu đoán xem là ai?”
Vương Thiến Thiến không chút suy nghĩ đã thốt ra: “Ultraman……….”
Người đi xe buýt của trường rất nhiều, xếp thành một hàng dài, Lí Nam lại sợ phơi nắng không muốn chờ đợi. Ba người đành phải đi bộ về kí túc xá.
“Gọi điện thoại cho Tống Nhiên không?” Vương Thiến Thiến nghe nói kỳ nghỉ hè này Tống Nhiên lại đi du lịch, hơn nữa lần này cũng lại là đi một mình.
“Trước khi đi đã gọi rồi, cậu ấy còn nói có mang theo quà cho chúng ta, lúc này chắc đã đến trường rồi.” Lí Nam yểu điệu khoan thai bước ở phía trước.
Vương Thiến Thiến kéo vali, tay trái đổi tay phải, tay phải lại đổi tay trái. Vì sao phải kéo vali dùm Lí Nam chứ? Tật xấu thích săn sóc người khác này khi nào thì có thể sửa được? “Này! Nguyệt Lượng, tớ mệt chết được, cậu mau lại đây hỗ trợ.”
Nguyệt Lượng nhìn cô một cái nói: “Gạt người à, trọng lượng như vậy, đối với cậu mà nói có nhằm nhò gì chứ.”
“Cậu thân là một tiểu công, sao lại nhẫn tâm cho tớ kéo vali một mình, sau đó đứng một bên nhìn chứ?”
“Như vậy mới có thể nói lên được cậu là một công ưu việt hơn người nha.” Nguyệt Lượng gắn danh hiệu cho cô.
“Công cái gì mà công, cậu xem hiện giờ tớ……..” Vương Thiến Thiến nói xong còn xoa xoa thắt lưng, “Tớ đáng thương như vậy, cậu còn không giúp tớ.”
Nguyệt Lượng khoác vai Vương Thiến Thiến, hai người cùng dừng bước lại, “Tớ nói cái gì ấy nhỉ? Buông thả quá độ hao tổn tinh thần lại làm hại đến cơ thể, haiz, người trẻ tuổi………….”
“Sao lời này nghe được lại có chút chua nha? Tớ thấy là cậu ghen tị với tớ.”
“Đúng vậy đúng vậy, bây giờ tớ có đủ loại cảm giác ghen tị hâm mộ ân hận đây.”
“Đừng như vậy.” Vương Thiến Thiến vặn đầu Nguyệt Lượng nhìn về phía bên trái, “Cậu xem bên đó là gì?”
Nguyệt Lượng thuận theo nhìn đi, là chỗ đón tiếp sinh viên mới, một đám sinh viên hoặc tụ năm tụ bảy, hoặc có đôi có cặp, hoặc là một người lẻ loi hai mắt lộ vẻ ngơ ngác chả biết gì…… “Tân sinh viên đang báo danh, rồi sao?”
Vương Thiến Thiến tiếp tục nói: “Cậu nhìn đúng rồi, từng gương mặt non nớt, từng học muội ngây thơ kia, cậu còn ghen tị tớ gì chứ?”
“Thế thì liên quan gì đến tớ?”
“Đương nhiên là liên quan đến cậu, chẳng lẽ còn định cô đơn suốt đời à?”
“Tớ………..” Nguyệt Lượng không biết phải nói gì.
Ngay lúc này Lí Nam lại gọi hai cô: “Các cậu đi nhanh chút, phơi nắng chết tớ luôn rồi!”
Vương Thiến Thiến kéo vali xoa bóp eo đi đến bên cạnh Lí Nam, Nguyệt Lượng đứng tại chỗ một lát mới đi theo.
Đi bộ thẳng đến kí túc, ba người khi có khi không trò chuyện, hi hi ha ha suốt một đường. Đi đến lầu bốn, Vương Thiến Thiến theo thói quen ngẩng đầu nhìn cầu thang đi lên lầu năm. Cô biết, sau này, Hướng Nghiên sẽ không xuất hiện ở đây nữa. Nói không rõ đó là loại tâm trạng như thế nào, chỉ là trong lòng giống như mất đi thứ gì đó, cảm thấy trống trải. Sau này, ngẩng đầu nhìn lên tầng trên, cũng không biết mình sẽ nhìn thấy gì. Nhưng mà, nghĩ đến càng thân mật với Hướng Nghiên hơn lúc trước, lại cảm thấy chia lìa ngắn ngủi như vậy, vốn cũng không là gì. Hơn nữa, tòa nhà của nghiên cứu sinh chỉ cách chỗ các cô khoảng hơn mười phút đi bộ. Tóm lại, qua kỳ khai giảng này, hai người vẫn còn một khoảng thời gian dài ở bên nhau.
Tới phòng ngủ, phát hiện cửa phòng ngủ lại mở ra một khe hở, Nguyệt Lượng đi ở phía trước, quay đầu nói với hai người kia: “Xem ra Tống Nhiên đã tới trước rồi.”
Nói xong bèn đẩy cửa vào, nhưng vừa mới đẩy, lập tức lui về sau.
Vương Thiến Thiến và Lí Nam cùng hỏi: “Sao vậy?”
“Đi nhầm phòng à?” Nguyệt Lượng nhìn quanh bốn phía một chút.
Vương Thiến Thiến đặt chiếc vali của Lí Nam sang một bên, cũng đi đến phía trước xem bảng số cửa, không sai mà, lại thò đầu nhìn vào phòng, chỉ thấy một cô gái đứng trước cửa sổ mặc váy trắng tóc dài tung bay đưa lưng về phía cửa, Vương Thiến Thiến cũng lùi ra phía sau mấy bước, thì thầm trong miệng: “Hình như là đi nhầm phòng rồi …….”
Lí Nam cũng chen lại đây xem, cô gái đứng trước cửa sổ bỗng nhiên xoay người lại, nhìn các cô mỉm cười.
Đây là ai thế?! Trong lòng mấy người nảy sinh thắc mắc.
“Là………. Tống Nhiên à?” Lí Nam nhỏ giọng hỏi.
Cô gái kia cười nói: “Các cậu sao thế?” Nói xong bước về phía trước mấy bước, bước chân nhẹ nhàng, tao nhã đó, giống như đạp lên hoa sen mà đến, đột nhiên không cẩn thận đá vào chân ghế, sau đó kêu “Ây da” một tiếng.
Ba người đồng loạt hô lên: “Là Tống Nhiên.”
“Tống Nhiên……. cậu sao vậy?” Lại là đồng loạt hỏi.
“Cậu đây là………. chịu phải đả kích gì?” Lí Nam đi lại kéo Tống Nhiên nhìn trái nhìn phải, Tống Nhiên này, không chỉ có tóc trở nên mềm mại, ngay cả mắt kính cũng đã đổi, thay thành kính sát tròng, đã xảy ra chuyện gì đây?
“Đúng vậy, tớ cũng muốn biết, không chỉ đẹp lên, mà dường như cơ thể cũng thon thả rất nhiều, Tống Nhiên cậu cuối cùng sao thế này?” Vương Thiến Thiến cũng vây lại.
“Tớ cũng muốn biết………” Nguyệt Lượng đã kinh ngạc đến không thể động đậy, còn đứng đực ra ở cửa.
Tống Nhiên vẫn như cũ cười thật ngại ngùng, cho dù bề ngoài thay đổi lớn thế này, nhưng tính cách một người cũng không thể dễ dàng thay đổi như vậy.
“Ừm……. Chỉ là trưởng thành rồi tự nhiên muốn thay đổi một chút.”
“Không tin…………”
“Gạt người………..”
“Cậu yêu rồi?”
“Uầy, các cậu đừng đoán mò nữa……… Mau sắp xếp đồ đạc đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Một ngày trôi qua.
Một đêm lại trôi qua.
Sự thay đổi của Tống Nhiên vẫn là một bí ẩn như cũ. Vương Thiến Thiến nghĩ, có lẽ trên đường đi du lịch Tống Nhiên đã gặp phải chuyện gì, quen được người nào đó, do vậy đã thay đổi bản thân. Ô, tình tiết này…….. rõ ràng thường xuyên xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình nha! Vương Thiến Thiến nắm điện thoại ngủ thiếp đi, ngày mai, lại có thể gặp Hướng Nghiên, đến đúng đó……… mình nhất định phải……… báo thù………
Danh Sách Chương: