Trên đời này không có nỗi đau nào hơn âm dương cách biệt, bao nhiêu câu từ Khương Ái đã soạn sẵn khi gặp mẹ bị ứ đọng nơi cổ họng.
Điều luyến tiếc nhất đời cô là không thể nhìn mặt bà lần cuối, nói một lời tạm biệt đúng nghĩa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Khương Ái thẫn thờ ngồi bên bia mộ, rồi bất chợt nâng tay lau đi dòng lệ trên gò má, hít sâu một hơi mạnh mẽ đứng dậy.
"Ông chủ tôi xong rồi, về thôi."
Úc Lễ khẽ quay đầu, khi nhìn thấy đôi mắt sưng mọng của Khương Ái thì nhíu mày: "Vẫn còn thời gian mà."
Khương Ái mỉm cười lắc đầu: "Tôi đã nói hết những điều cần nói rồi."
Úc Lễ không phải loại nhiều chuyện, cô đã nói thế rồi anh ta cũng không hỏi thêm bất kỳ điều gì nữa, chủ động cất bước.
Hai người một trước một sau ra khỏi nghĩa trang, lúc yên vị ngồi trên xe trời vừa hay ửng sáng.
Những tia nắng tinh khôi đầu tiên của ngày mới xuyên qua ô cửa kính, Khương Ái mang tâm trạng phức tạp dựa đầu vào cửa xe, từ từ nhắm chặt hai mắt.
"Nằm xuống."
Không rõ qua bao nhiêu lâu, trong lúc mơ màng bên tai Khương Ái truyền đến tiếng quát gấp gáp của Úc Lễ.
Ngay khi cô kịp định hình, thì cơ thể đã được cánh tay cứng rắn bao bọc.
Tiếng súng xuyên thấu trời xanh vang lên, rồi tiếp đến là thanh âm vỡ tan của cửa kính. Úc Lễ phản ứng nhanh nhẹn kéo Khương Ái nằm rạp xuống, nhưng cũng chính vì hành động bảo vệ này khiến anh bị thương.
Viên đạn mang sứ mệnh găm thẳng vào đầu Khương Ái, lúc này lại nằm gọn trên bắp tay Úc Lễ.
Máu tươi từ miệng vết thương nhanh chóng lan rộng, một vài giọt chảy xuống gương mặt xinh đẹp của Khương Ái.
Mùi vị máu tanh nồng nặc khoang mũi, Khương Ái hoảng loạn muốn ngóc đầu lên kiểm tra, nhưng mới chỉ động đậy thôi đã bị Úc Lễ ghì chặt:
"Không chết được, ở yên đó."
Nói rồi anh ta thò tay vào hông, rút khẩu súng lục màu bạc trong bao ra, thông qua khe hở hướng về đối phương đáp trả.
"Bám sát chiếc xe đó cho tôi, để xem kẻ nào dám lộng hành." Úc Lễ một bên xả đạn, một bên đưa ra mệnh lệnh, không cần biết đối phương có bao nhiêu người ngông nghênh đối chọi.
Kỹ thuật của lái xe rất tốt, chặn đứng hành động muốn trốn chạy.
"Phằng."
Sau một cái bóp cò chuẩn xác, Úc Lễ làm cho lốp xe đối phương bẹp dí.
Mắt thấy chiếc xe đối địch đã dừng lại, lái xe không cần chờ Úc Lễ mở miệng, tự động xuống xe đi qua xem xét.
Ngoài hai tên đã chạy ra, người ngồi bên ghế phụ bị Úc Lễ cho ăn đạn thoi thóp thở, lái xe tìm kiếm một hồi quay lại nhỏ giọng báo cáo:
"Ông chủ là người của Ngọa Long."
Úc Lễ đưa mắt nhìn người trong lòng, thoáng rơi vào trầm tư, qua một lúc anh khẽ cất lời:
"Gửi định vị cho Ngô Hưng tới xử lý."
Hai người kia nói chuyện không nhỏ, đương nhiên đều lọt vào tai Khương Ái, nếu là người của Ngọa Long thì chẳng phải vì cô mà tới sao?
Chính cô đã làm liên lụy tới Úc Lễ.
Bắc Minh Cảnh tên khốn nạn tán tận lương tâm đó, anh ta nghĩ thông rồi sao? Muốn diệt trừ tận gốc, tránh hậu họa về sau?
Nguy hiểm qua đi, Úc Lễ cũng không cần thiết dây dưa trên người Khương Ái nữa, ngồi thẳng tránh đụng chạm tới cánh tay bị thương.
Khương Ái theo đó cũng ngồi dậy, nhìn vào cánh tay đẫm máu của Úc Lễ muốn làm cái gì đó nhưng lại sợ không đúng thành ra thừa thãi.
Suy nghĩ một hồi cô quyết định ngồi im, hàm răng cắn chặt vành môi lí nhí nói: "Ông chủ tôi xin lỗi."
Úc Lễ đem nghi vấn trong lòng giấu đi, khóe miệng nhếch lên: "Tôi không cần mấy lời sáo rỗng đấy, nếu thật sự thấy có lỗi cô rời đi đi."
"Ông chủ tôi thật lòng mà, nhưng tôi không có nơi nào để đi chỉ có thể tiếp tục làm phiền anh thôi."
Khương Ái nhướng mày, anh ta nhất định phải bắt bẻ cô mới dễ chịu sao? Mở miệng ra là đòi đuổi đi, cô cũng làm việc mà chứ có ăn không nhà anh ta đâu?
Cô làm gì nên tội chứ? Mới chỉ đá anh ta đã như thế này rồi? Vậy những người đã từng khiến anh ta tổn thương chắc mộ phần xanh cỏ rồi.
Úc Lễ cười nhạt: "Cái thật lòng mà cô nói đem nấu lên ăn còn thực tế hơn."
Khương Ái không khỏi mắng thầm trong bụng, anh ta nói ít đi một câu thì chết được à? Đã mất máu nhiều như vậy còn lắm lời.
Thực tế chứng minh Úc Lễ càng nói càng tỉnh táo, đến khi về tới Úc gia ngoài gương mặt trắng bệch ra tinh thần anh ta vẫn rất tốt.
"Lão đại sao mới đi có một lúc mà đã thành ra thế này rồi?" Người đàn ông lần trước giúp Khương Ái băng bó ngồi chờ sẵn trong phòng khách, thấy Úc Lễ một cái liền mở miệng châm chọc.
Úc Lễ dành cho anh ta một ánh mắt sắc lạnh: "Lần sau những chỗ nguy hiểm tôi phần cậu hết đấy."
"Xin cậu đấy, thân thể tôi yếu ớt chỉ thích hợp trong phòng nghiên cứu thôi." Ngô Giang cười không nổi, giả bộ yếu ớt ho vài tiếng.
Úc Lễ hừ lạnh đi lên trên lầu, đến nửa đường bất ngờ ngừng lại, đôi mắt dong duổi đuổi tới vị trí Khương Ái đang đứng: "Ở đó làm gì? Còn không theo hầu hạ tôi."
Khương Ái kinh ngạc, chẳng phải không cho cô đặt chân lên tầng hai sao? Quy tắc tự anh ta đặt ra rồi tự anh ta phá bỏ?
Mà thôi nhà anh ta mà, thân là đầy tớ cho tư bản cô nào dám chỉ trích.
Tiếp đó dưới con mắt ngạc nhiên của nhiều người, Khương Ái giống như được thăng cấp lên chức vụ mới, mỗi bước chân đều nhận được sự hâm mộ không thôi.
Chỉ cô mới biết Úc Lễ khó hầu hạ tới mức nào, con đường phía trước sao mà khó đi tới vậy?
Danh Sách Chương: