• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói là đền áo cho Khương Ái, nhưng Úc Lễ lại chi tiền một cách hào phóng. Anh ta mua cho cô một đống đồ từ quần áo trong đến quần áo ngoài khiến cho cô quên sạch những bất mãn, ai oán trước kia mà cảm động không thôi.

Trong hoàn cảnh của cô hiện tại, ngoài những kẻ có ý xấu như Bắc Minh Cảnh ra thì mấy ai có lòng ra tay giúp đỡ?

Nói đi thì cũng phải nói lại, Úc Lễ tuy bề ngoài lạnh lùng thường hay nói lời khó nghe, nhưng với kẻ đã gây tội như cô thế là tốt lắm rồi.

Khóe mắt Khương Ái cay cay chạy theo đi bên cạnh Úc Lễ: "Ông chủ sau này anh già không tự xúc cơm được, tôi sẽ bón cho anh."

"Muốn theo tôi tới già cơ à?" Úc Lễ chậm bước, nghiêng đầu nhìn Khương Ái trào phúng.

Khương Ái gật đầu thể hiện tấm lòng: "Đúng vậy trừ khi anh không cần tôi nữa."

Úc Lễ thừa biết Khương Ái chẳng có bao nhiêu phần là thật lòng, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Tôi sẽ suy nghĩ."

"Còn tưởng Úc lão đại đi với tiểu thư quyền quý nào cơ, hóa ra là cháu gái tôi."

Lúc hai người ra khỏi cửa hàng thời trang, đâu đó truyền tới giọng nói khinh khỉnh.

Khương Ái là người nhận ra Khương Minh đầu tiên, sau đó không tự chủ được mà nép sau Úc Lễ.

Ông ta đi qua chỗ hai người đang đứng, cặp mắt hồ ly liếc xéo cháu gái:


"Khương Ái cháu ở chỗ Úc lão đại thế này, người ta lại nói chú không ra gì."

Khương Ái nghe xong không khỏi hừ lạnh, thầm mắng ông ta là cái loại khốn nạn, đạo đức giả.

Mặt Khương Minh cũng quá dày rồi, ông ta cho rằng cô không biết vụ việc Bắc Minh Cảnh phản bội có phần ông ta đứng sau chỉ đạo sao? Hay coi cô phận nữ nhi chân yếu tay mềm không thể làm gì được ông ta.

Úc Lễ không muốn Khương Ái vì thiếu bình tĩnh mà đối chọi với Khương Minh vào lúc này, bàn tay tìm đến cổ tay cô nắm chặt.

"Cô ấy ở chỗ tôi rất tốt, ông không cần phải lo lắng."

Khương Minh phát hiện ra hành động vượt mức bình thường giữa hai người, khóe miệng co quắp nói:

"Úc lão đại nói vậy tôi yên tâm rồi, chỉ sợ Khương Ái được anh trai tôi nuông chiều quá mức thành ra gây phiền phức cho cậu, không như Cẩm Chi nhà tôi thấu tình đạt lý, hiểu chuyện."

Khương Ái kinh ngạc, thế này cũng nói được sao? Dìm con người khác tới tận đáy sông, còn con gái mình tâng lên tận trời xanh.

Hám gả con cho Úc Lễ tới phát điên rồi hả?

Úc Lễ cười nhạt: "Không sao, có đi có lại thôi mà, chăm sóc mẹ tôi ông cũng đâu có phiền."

Khương Minh nghẹn họng, đúng là Úc phu nhân đang ở nhà ông ta, hầu bà ta còn khó hơn cả hoàng hậu đấy chứ, nhưng ông ta thấy không sao cả, vì mục đích gả con vào Úc gia ông ta sẵn lòng.

Nhưng hôm nay gặp Úc Lễ cùng Khương Ái ở đây, có lẽ ông ta cần phải suy tính lại.

Từ trước đến nay mỗi bước đi của ông ta đều rất chuẩn xác, chỉ duy nhất việc Khương Ái chạy tới chỗ Úc Lễ là nằm ngoài dự liệu.

Úc Lễ chẳng coi ai ra gì, Khương Minh lại càng không. Anh ta ngang nhiên kéo Khương Ái đi khi ông ta còn đứng đó.

Thời điểm chuẩn bị khom người ngồi lên xe, anh bỗng ngoái đầu lại:

"Còn về con gái ông, xin lỗi không hợp gu tôi."

Khương Minh mất mặt nắm chặt bàn tay, thông qua gương chiếu hậu Khương Ái còn thấy được sắc mặt giận dữ đỏ ửng của ông ta.

Cô không kìm được cười rộ lên sung sướng, Úc Lễ ở bên cạnh cau mày châm biếm: "Có vậy thôi cô đã hài lòng rồi hả?"

"Không thì sao? Ông chủ tôi không có bản lĩnh như anh." Nụ cười trên môi Khương Ái khép lại, ảm đạm nói.


Báo thù sao? Sợ rằng cô chưa nâng súng đã bị đạn găm giữ trán rồi.

Úc Lễ ngả lưng ra sau, khoanh tay gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy, không có năng lực tốt nhất ở yên đó, đừng có ngu ngốc mà hại thân."

Khương Ái mím môi, có nhiều cách để khuyên ngăn mà, sao anh ta nhất định phải làm người nghe đau lòng?

Cô chưa từng thấy anh ta dịu dàng với ai, liệu rằng khi rơi vào lưới tình anh ta sẽ như thế nào?

Vừa tưởng tượng Úc Lễ nói chuyện ngọt ngào, Khương Ái tự nhiên ớn lạnh toàn thân, hai tay đan chéo bao bọc cơ thể.

Bỗng một chiếc áo vest bay tới nằm gọn trên chân cô, quay sang dò hỏi thì thấy tổng tài Úc Lễ đã nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khương Ái "xì" một tiếng đem áo khoác lên người.

Chẳng mấy chốc chiếc xe đã đi qua cổng Úc gia, Úc Lễ xuống xe lấy túi lớn túi nhỏ trong cốp xách vào nhà.

Khương Ái thấy anh ta đi nhầm hướng, chạy đuổi theo phía sau:

"Ông chủ để tội tự làm được rồi, anh thế này tôi tổn thọ mất."

Úc Lễ giữ im lặng, một đường đi lên phòng rồi đặt đống đồ xuống giường.

"Sáng sớm ngày mai tôi phải đi Tam Á."

Khương Ái ậm ờ vâng dạ, nhưng vẫn chưa hiểu thế thì có liên quan gì tới đống đồ này của cô? Có bắt cô hầu hạ xuyên đêm cũng phải cho về phòng cất đồ đã chứ?


"Ông chủ tôi biết rồi, ngày mai tôi dậy sớm chuẩn bị đồ đạc cho anh."

Úc Lễ nheo mắt nhìn Khương Ái: " Tôi có nói vậy à?"

Khương Ái cúi thấp đầu, không có ý đó thì là ý gì?

"Ngủ đây đi, tôi không có kiên nhẫn chờ đợi cô đâu." Úc Lễ thở dài nói đoạn.

Khương Ái không nghe ra câu sau, đại não chăm chăm phân tích vế đầu.

Ngủ ở đây? Chung giường cùng anh ta? Khương Ái than thầm trong lòng chẳng nhẽ cô đã được thăng chức từ người hầu thành bồi ngủ rồi?

Nhìn biểu cảm mếu máo của Khương Ái, Úc Lễ cho rằng cô không thích ngủ cùng anh ta, lạnh giọng hỏi: "Không muốn?"

"Không có đâu, ông chủ anh hiểu lầm rồi." Khương Ái theo thói quen vội vàng xua tay.

"Vậy thì tốt, đi chuẩn bị nước tắm đi." Có thế Úc Lễ mới hài lòng dịu giọng.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK