Khi nói ra những lời này sắc mặt Úc Lễ đã trở nên nhợt nhạt, Khương Ái nghĩ tới những ngày ở Úc gia, không nỡ bỏ mặc anh ta cứ thế rời đi.
Cô đi lại chỗ để vali, khom người tìm kiếm băng gạt mà anh ta nói, sau đó tiến tới trước mặt anh ta bắt đầu các thao tác xử lý vết thương.
Nhìn vết thương mới bít màng cứ thế mà vỡ ra, trong lòng Khương Ái dâng lên cảm giác tự trách.
Mặc dù cô không biết câu nào của mình đã chọc đến người đàn ông này, nhưng chung quy vẫn là cô nắng anh ta trước.
Khương Ái đưa mắt nhìn vào sườn mặt lạnh lùng của Úc Lễ, nhỏ giọng nói:
“Ông chủ nếu ngày nào đó chúng ta hết duyên, tôi cũng sẽ không đi tìm Bắc Minh Cảnh, trong lòng tôi đối với anh ta toàn là oán hận cho dù có nghĩ tới toàn bộ đều là căm phẫn.”
Úc Lễ nãy giờ vẫn im lặng, nghe được câu này cánh môi khoáng điểm nụ cười, dẫu vậy anh ta vẫn làm bộ hờn giận không để ý tới cô.
Khương Ái không nhận được câu tha thứ bản thân mong muốn, gương mặt xị xuống nhanh chóng hoàn thành việc quấn băng.
“Cốc cốc.”
Đúng lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng động, Khương Ái mặc lại áo sơ mi cho Úc Lễ xong, chủ động đi ra mở cửa.
. ngôn tình sủng
“Úc…”
Người bên ngoài thấy Khương Ái không phải người anh ta muốn tìm, nghi hoặc ngó lại cửa phòng, sau khi xác nhận mới mở miệng:
“Úc Lễ có ở đây không?”
Chưa chờ Khương Ái đáp lại, giọng khó chịu của Úc Lễ đã đuổi đến:
“Tới đây có việc gì?”
Kỷ Vũ Phàm nghe được giọng bạn tốt, ngoài dáng vẻ kinh ngạc ra chính là cao hứng tới mức huýt sáo.
Anh ta liếc nhìn Khương Ái từ đầu tới chân đánh giá, rồi mới đi qua người cô tiến vào phòng:
“Lễ cậu được đấy, từ ngày cậu bị cái cô gì đó đá, tôi cứ nghĩ cậu có thù với phụ nữ luôn rồi.”
“Kỷ Vũ Phàm cậu muốn chết?” Úc Lễ lừ mắt gắt gỏng cảnh cáo, không muốn để cái miệng rộng của Kỷ Vũ Phàm tiếp tục nói nữa.
Khương Ái nghe ra mình là nhân vật chính trong câu chuyện thì trở nên gượng gạo, cầm lấy áo sơ mi của Úc Lễ hướng nhà vệ sinh đi tới.
Nhưng Kỷ Vũ Phàm nào có để Úc Lễ được toại nguyện, miễn nhiễm với thái độ cáu giận vô lý từ người nào đó, ngồi xuống bàn tự rót cho mình cốc trà nóng hổi, vừa thưởng thức vừa tám chuyện.
“Tôi nghe nói ý trung nhân của cậu tán gia bại sản rồi, quả báo đúng là quả báo mà, ai bảo cô ta có mắt như mù nhận giặc làm chồng.”
Lần này Úc Lễ không thể ngồi yên được nữa, trực tiếp kéo Kỷ Vũ Phàm đứng lên đuổi khỏi phòng.
“Úc Lễ cậu thật tàn nhẫn, chúng ta mấy tháng mới gặp lại nhau cậu lỡ lòng đuổi tôi?” Kỷ Vũ Phàm không hiểu chuyện gì xảy ra, ấm ức đứng ngoài cửa gào thét.
Úc Lễ mặc kệ cậu ta làm trò, lạnh nhạt xoay người bước tới phòng tắm. Anh ta đứng dựa vào cửa lặng lẽ nhìn Khương Ái gù lưng chải áo, khoảng một lúc lâu mới cất lời:
“Bửn rồi thì bỏ đi.”
Khương Ái ngẩng đầu lên mỉm cười: “Vậy lãng phí quá, dùng chút thuốc tẩy là sạch thôi.”
Nhìn Khương Ái tỏ vẻ quật cường, lòng Úc Lễ đau nhói, anh ta dẫm lên những bong bóng xà phòng dưới sàn nhà tiến gần cô thêm:
“Kỷ Vũ Phàm trước giờ nói năng không suy nghĩ em đừng để tâm.”
Bây giờ Khương Ái mới nhận ra mục đích Úc Lễ vào đây là để an ủi mình, nhưng người đàn ông kia nói có sai đâu? Cô lấy lý do gì để buồn đây?
“Ông chủ xin lỗi anh vì tất cả.”
Một lời xin lỗi muộn màng, cho những lỗi lầm cô gây ra với Úc Lễ.
Úc Lễ bất chợt khom người xuống, nâng cằm Khương Ái lên dò hỏi:
“Xin lỗi vì cái gì? Không kết hôn với tôi hay là không yêu tôi?”
Khương Ái mím môi không biết nên trả lời thế nào để anh ta bớt tức giận, Úc Lễ thấy cô như vậy thì thở dài thả cằm cô ra.
“Đúng là trước đây tôi không có tình cảm với anh.”
Thời điểm một chân Úc Lễ đặt ngoài cửa phòng tắm, bên tai vang lên tiếng nói gấp gáp của Khương Ái.
Anh ta ngừng bước, tập trung lắng nghe câu tiếp theo cô nói.
Khương Ái đứng lên, nhìn anh một cái rồi lấy hết can đảm thổ lộ:
“Nhưng bây giờ hình như có chút thích anh.”
Úc Lễ hơi sửng sốt một lát, sau đó khóe miệng dương lên nụ cười vui vẻ
vươn tay nhanh chóng trế ngự cổ cô, mặt đưa về trước hôn lên môi cô.
Khác với những lần trước, lần này anh ta hôn một cách nhẹ nhàng, nâng niu giống như viên minh châu quý giá.
Khương Ái nâng hai tay dính đầy xà phòng câu trên cổ Úc Lễ, đáp lại nụ hôn bất chợt này.
Đây hoàn toàn là lời nói đến từ trái tim Khương Ái, cô chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này, nhưng sự thật chứng minh tình cảm của cô đối với Úc Lễ đã có sự thay đổi trong khoảng thời gian này.
Có thật chỉ vì được sống mà cô chấp nhận ngủ chung một giường với Úc Lễ? Không cô đâu phải kiểu người dễ dàng chịu khuất phục?
Thời gian lặng lẽ trôi đi, bong bóng xà phòng nổ tan trong không khí, trán Úc Lễ kề vào trán Khương Ái ôn nhuận nói:
“Một chút thích này của em tôi nhận.”
Miễn không phải ghét là được rồi, anh tự tin với khả năng của mình, một ngày không xa có thể nâng cấp từ một chút này thành vĩnh viễn không thể rời xa.
Danh Sách Chương: