• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bình minh dịu dàng ôm lấy đôi nam nữ khăn khít dựa sát nhau trên chiếc giường lớn, Úc Lễ tinh thần cực kỳ tốt cúi đầu hôn lên môi vật nhỏ trong lòng đánh thức:

“Dậy thôi, chúng ta phải rời đi rồi.”

Khương Ái dụi dụi đầu vào ngực Úc Lễ làm nũng một hồi mới chịu ngồi dậy, mang cơ thể lưu dày đặc dấu vết mập mờ đi vào phòng tắm.

Thông qua tấm gương sáng, đôi mắt xinh đẹp dần ửng đỏ rồi rất nhanh đẫm lệ. Khương Ái hít sâu vào một hơi, quật cười lau khô nước mắt.

Đến đây thôi, cuộc tình này càng lún sâu càng thương đau, ít ra ở thời điểm này Úc Lễ vẫn là cái gì đó rất đẹp đẽ trong trái tim cô.

Khương Ái sau khi dùng dòng nước lạnh ngụy trang cho gương mặt buồn bã của mình, liền mở cửa bước ra ngoài.

Lúc này Úc Lễ đã xếp gọn đồ đạc của cả hai vào vali, thấy cô bước tới thì cong khóe môi giơ tay ra vẫy gọi.

Khương Ái mỉm cười chạy tới, dùng đặc quyền của mình lần cuối ôm lấy cánh tay anh.

Căn phòng Kỷ Vũ Phàm ở nay đã trống không, có lẽ trong lúc cô và Úc Lễ còn ngủ nướng bọn họ đã đi rồi.


Đoàn người vội vã đến rồi lại vội vã đi, trả lại dáng vẻ bình yên cho hòn đảo. Dưới sân những chiếc xe điện vàng óng bận rộn đón khách, đâu đó trong tiếng trò chuyện huyên náo vang lên tiếng gọi ôn hòa:

“Khương Ái đi thôi.”

Úc Lễ đang đi thì đứng sững lại, giác quan thứ sáu nói với anh rằng sắp có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Anh nghiêng đầu sang nhìn chủ nhân cái tên vừa được thốt lên đầy nghi hoặc.

Ngay tức khắc bàn tay Khương Ái từ từ buông lỏng, cô nhìn cũng không dám nhìn nhỏ giọng nói với anh:

“Ông chủ em muốn đi cùng chú ấy, chú Triệu với bố em là bạn hữu nhiều năm, ông ấy sẽ chăm sóc tốt cho em.”

Cảm giác trống rỗng lập tức bủa vây, sự trầm mặc dần chuyển thành u ám, anh nhìn cô thở ra một hơi thật sâu.

Tựa như thất vọng tựa như oán giận.

Úc Lễ không níu kéo cũng chẳng muốn hỏi cô tại sao lại đối xử với anh như vậy, cứ im lặng nhìn cô thật lâu.

Đầu Khương Ái mỗi lúc một cúi xuống, cầm lấy chiếc túi nhỏ để trên vali anh, chầm chậm lùi về sau rồi hèn nhát chạy thật nhanh.

Đáng lẽ cô có thể trực tiếp đối diện nói với anh về sự ra đi này, nhưng trong vô vàn cách thức cô lại đi chọn cái cách đột ngột ấu trĩ này.

Cô sợ anh sẽ khăng khăng giữ cô lại sao?

Úc Lễ mím chặt môi, các đốt ngón tay cuộn chặt lại. Anh cứ thế mà bị đá rồi, đá một cách không thương tiếc, lần hai đau đớn hơn lần đầu gấp trăm nghìn lần.

Khương Ái thành công tới được chỗ Triệu Tam Đường, rồi theo ông ta ngồi lên xe điện, một cái ngoảnh lại cũng keo kiệt cứ thế khuất xa tầm mắt Úc Lễ.


Nhìn theo bóng lưng dứt khoát đó, anh nhớ lại khung cảnh trước khi bỏ đi của mẹ mình, bà cũng dỗ dành anh bằng những thứ anh thích, nói cho anh nghe những lời mật ngọt, rồi lại tàn nhẫn hơn ai hết đầu độc chết anh.

Anh cứ tưởng Khương Ái khác với những người phụ nữ ngoài kia, anh đối tối với cô, cô cũng sẽ chân thành với anh.

Cuộc đời anh hóa ra bạc bẽo như thế đây, cô coi anh là gì đây? Tình một đêm chắc?

Úc Lễ giống như một tảng băng lạnh lẽo chôn chân tại nơi đó, đám Ngô Hưng không dám chọc vào lão đại lúc này, chỉ có thể lặng lẽ đứng một bên chờ đợi.

Một lúc lâu, hai chân mày của Úc Lễ giãn ra, hồi phục lại trạng thái ban đầu, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, làm động tác để hành lý lên xe.

Bọn người Vương Hạo sợ bị mắng, không ai bảo ai nhanh nhẹn gồi gọn vào hàng ghế cuối xe, chừa cho Úc Lễ một khoảng không gian bao la.

Lần cuối cùng bọn họ thấy Úc Lễ mang dáng vẻ bình thường đến đáng sợ này là vào nửa năm trước, không khỏi ai oán mắng chửi Khương Ái vài câu.

Khương Ái ngồi trên máy bay tự nhiên hắt hơi liên tục, cô nghĩ đây là phản ứng cảm cúm thông thường, tay bấu chặt cổ áo không chừa khe hở.

Bay lượn trên bầu trời chưa tới một giờ, máy bay tư nhân của Triệu Tam Đường đáp xuống sân bay thành phố Giang An.

“Chú Triệu số tiền này cháu sẽ trả lại cho chú vào một ngày sớm nhất.” Khương Ái ở cửa sân bay nói lời tạm biệt Triệu Tam Đường.

Triệu Tam Đường không nỡ để Khương Ái một thân một mình, khuyên nhủ: “Thật sự không muốn tới chỗ chú ở sao?”


Lúc cô tìm đến ông tỏ ý nhờ ông cho đi cùng một đoạn, ông hiểu ra giữa cô và Úc Lễ đã xảy ra vấn đề.

Khương Ái lắc đầu: “Cháu lớn rồi mà, chú đừng lo.”

Cô đi cùng Triệu Tam Đường một phần tránh Bắc Minh Cảnh, phần còn lại là sợ Úc Lễ không đồng ý.

Sau cùng cô nghĩ quá nhiều rồi, anh ấy đâu có lưu luyến như cô ảo vọng.

“Có việc gì tới tìm chú, đừng ngại.” Triệu Tam Đường vỗ nhẹ vai Khương Ái rồi cùng đám thuộc hạ rời sân bay.

Khương Ái vẫy một chiếc taxi, điểm đến là khu ổ chuột giữa lòng thành phố sầm uất.

Tại sao cô lại chọn nơi này ư? Ở đó không ai biết cô là ai, cũng chẳng quan tâm quá khứ của cô như thế nào.

Trước mắt cô chỉ có tính được đến đó, chờ một thời gian nữa rồi tính tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK