Bởi vì Úc Lễ cái gì cũng không nói rõ ràng, cho nên Khương Ái cứ nghĩ anh ta cùng lắm rời đi vào lúc ba giờ sáng, sau khi cài đặt đồng hồ báo thức thì yên chí ngủ.
Đêm càng về khuya nhiệt độ trong phòng càng giảm, Khương Ái thoạt đầu còn nằm ở mép giường cố thủ tránh dây dưa với Úc Lễ, sau cùng nhích dần nhích dần tìm về nơi tỏa ra hơi âm.
Úc Lễ vừa mới chợp mắt đã bị Khương Ái làm cho tỉnh giấc, anh hạ mắt nhìn cái đầu ngọ nguậy chui rúc trong ngực mình, rồi nâng tay vòng qua eo cô kéo sát bên thân.
Hành động này khiến mọi động tác của Khương Ái ngừng lại, cô giống như chú cún con thỏa mái gầm gừ.
Mà tiếng kêu khe khẽ tưởng như vô hại này lại có khả năng đánh gẫy kiềm chế của Úc Lễ, cánh tay anh ta thêm phần xiết chặt, trong bóng đêm cúi đầu tìm kiếm đôi môi mềm mại, tham lam đòi hỏi chút ngọt ngào.
Anh ta vẫn dùng cách cũ, thô bạo mà chiếm lấy cô tới khi bên tai truyền đến thanh âm than vãn mới trở nên dịu dàng.
Úc Lễ không rõ như thế nào mới được cho là yêu? Anh ta chỉ biết khiến đối phương lệ thuộc, không thể rời xa mình.
Trong giấc mộng Khương Ái thấy mình đang cùng bố mẹ ngồi bên bàn cơm, thưởng thức món sườn nóng hổi do chính tay mẹ làm, vì vậy ở thế giới hiện thực liền vươn đầu lưỡi ra, đón lấy chiếc lưỡi tìm tòi cách thức tiến vào khoang miệng mình của Úc Lễ.
Từ nụ hôn đơn phương chuyển sang được đón nhận, luồng không khí Úc Lễ hít vào ngay lập tức biến thành hơi nóng lan tràn qua từng tế bào.
Trước khi bản thân trở thành kẻ sa đọa, môi Úc Lễ kịp thời tách môi Khương Ái ra, tay vuốt ve gương mặt cô thì thầm:
"Đến bao giờ em mới thực lòng nguyện ý theo tôi?"
Một giờ sáng đèn điện trong căn nhà chính Úc gia lần lượt được thắp lên, ngoài bãi cỏ xanh mướt chiếc máy bay tư nhân sẵn sàng đợi lệnh.
Khương Ái thuộc kiểu người đã ngủ say rất khó đánh thức, Úc Lễ qua vài lần gọi không được, quyết định ôm cô lên máy may.
Đám người Ngô Hưng thấy thế thì không giấu nổi kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau dò hỏi.
Ngô Giang trong cặp mắt kính to tròn nhún vai lắc đầu, cảm thấy mấy ngày này dường như anh ta đã bỏ lỡ giai đoạn thú vị nào đó.
Úc Lễ là người làm việc không quan tâm tới ánh mắt người khác, mặt không đổi sắc ngồi xuống chiếc ghế phía sau phi công.
Ngô Giang muốn đi lên hỏi thăm cánh tay bị thương của Úc Lễ có ổn không, về sau không rõ nghĩ thế nào mà từ bỏ ý định, quay sang cùng đám Ngô Hưng nói chuyện phiếm.
Tiếng quạt máy bay vù vù cuối cùng cũ đánh thức được con sâu ngủ Khương Ái, đôi mắt vừa hé mở đã nhìn thấy gương mặt phóng đại của Úc Lễ cận kề.
Không chỉ có vậy ngay sau đó cô còn nhận ra mình đang ngồi trên đùi Úc Lễ, cô giật mình muốn ngồi dậy nhưng lại bị cánh tay Úc Lễ cố định.
"Ngồi im." Anh ta nghiêng đầu tựa vào đầu cô ra lệnh.
Khương Ái đã quen với cách ở chung ép buộc này rồi, anh ta vừa dứt câu thì cô cũng ngừng động tác.
Cơ thể cứng đờ làm gối ôm cho Úc Lễ, đôi mắt mơ hồ liếc nhìn bối cảnh xung quanh một lượt, thời điểm này Khương Ái mới ngộ ra bản thân đã không còn ở Úc gia nữa.
"Ông chủ chúng ta đang ở trên máy bay." Mang theo suy đoán Khương Ái trái ý lên tiếng.
Sau lời này một loạt tiếng cười chế nhạo truyền tới.
"Giờ tôi mới thấm câu nói ngủ không biết trời đất, chúng ta bay được một tiếng rồi đấy bà cô." Bác sĩ Ngô Giang nén cười nói.
Trên máy bay này không phải chỉ có cô và Úc Lễ?
Khương Ái không thể ngồi yên trong lòng Úc Lễ thêm được nữa khẽ nói: "Ông chủ tôi muốn xuống."
Úc Lễ thở dài vén tóc Khương Ái: "Không phải tôi đã nói hôm nay đi Tam Á."
Khương Ái nhíu mày đúng là anh ta có nói, nhưng chỉ dừng lại có thế đâu bảo sẽ đưa cô đi cùng?
Qua một lúc Úc Lễ mới buông Khương Ái ra, để cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Khương Ái được tự do ngó đầu ra sau nhìn mấy người đàn ông có mặt cười gượng gạo chào hỏi: "Bác sĩ Ngô, anh Ngô... xin chào."
Trong số ba người Khương Ái chỉ gặp qua có Ngô Hưng và Ngô Giang, còn lại nam thanh niên có gương mặt thư sinh kia đây là lần đầu cô thấy.
"Cậu ta là Vương Hạo tin tặc nổi tiếng đấy." Ngô Giang thấy Khương Ái nhìn chằm chằm Vương Hạo liền nhanh miệng giới thiệu.
"Chết tiệt đồ bác sĩ lang băm, có anh mới là trộm đấy." Vương Hạo thiên tài máy tính qua miệng Ngô Giang thế nào lại thành kẻ không ra gì, bực dọc mắng chửi.
Khương Ái không có hứng thú với cuộc đấu khẩu qua lại giữa hai người kia, ngồi lại vị trí.
"Ngủ thêm đi, còn hai tiếng nữa mới tới nơi."
Úc Lễ không quản chuyện thuộc hạ kéo đầu Khương Ái tựa vào vai, trầm giọng cất lời.
Khương Ái nhìn ra ngoài trời, một màu đen ảm đạm bao trùm, tính toán hiện giờ chắc mới có ba bốn giờ gì đó, chẳng câu lệ kiểu cách thân mật giữa hai người nữa, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Khoảng năm giờ sáng máy bay mang theo nhóm người Khương Ái đáp xuống sân golf đảo Tam Á, sau đó ngồi lên xe điện về khách sạn Bạch Vân.
Lúc làm thủ tục nhận phòng khách sạn, Khương Ái bắt gặp Bắc Minh Cảnh mang theo Khương Cẩm Chi tiến vào.
Hắn ta nhận ra sự có mặt của Khương Ái, thần sắc rõ ràng đã biến đổi.
Bắc Minh Cảnh chuẩn bị tiến tới thì đụng trúng cặp mắt cảnh cáo của Úc Lễ, cuộc họp lão đại này là lần đầu hắn ta tham dự, không muốn làm mất lòng người chủ trì đành phải từ bỏ.
Danh Sách Chương: