Cô cũng không biết vì sao bản thân mình lại để ý chuyện của Tôn Lãng như vậy, rõ ràng hai người đã chia tay, rõ ràng cô cũng đã biết được chuyện này từ Lâm Khiết, rõ ràng đã 5 năm trôi qua…
Cô tự cảm thấy bản thân nực cười, đã qua một đoạn thời gian dài đến như vậy, nhưng hình như cô vẫn chưa thể hoàn toàn buông bỏ, đúng là thất bại thật.
Dương Tịnh Hàm chẳng còn tâm trí nào làm việc, thời tiết hôm nay cũng đặt biệt oi bức, nóng gắt khó chịu, đã là buổi chiều nhưng vẫn còn rất nực, cô cứ cảm thấy cả người mệt mỏi, uể oải, nên quyết định xin nghỉ phép nửa buổi.
“Em không phải là bị bệnh rồi đấy chứ?” Trịnh Tú Hà lo lắng hỏi.
“Em chỉ là đau đầu một chút, chị đừng lo, em về nhà uống thuốc rồi nằm nghỉ là khỏi ngay thôi.” Vừa nói Dương Tịnh Hàm vừa xoa xoa thái dương, đầu đau đến làm cô nhíu mày.
“Mặt em đỏ gay rồi kìa, còn toát mồ hôi nữa. Gặp hôm nay điều hoà công ty còn bị hỏng nữa, trong đây nóng chết đi được. Chị nghĩ chắc em bị say nắng rồi đấy. Không được rồi, em mau về uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, cảm ơn chị. Em về trước.” Dương Tịnh Hàm về lại chỗ ngồi, thu dọn một số đồ cá nhân rồi rời đi.
Dương Tịnh Hàm rời đi chưa đầy năm phút, thư ký Trần đã đến phòng kế hoạch tìm cô ấy: “Trịnh trưởng phòng, Tôn tổng có việc cần tìm cô Dương Tịnh Hàm, phiền cô chuyển lời cho cô ấy nói cô ấy bây giờ đến phòng của Tôn tổng.”
“Ồ, phải làm sao đây? Cô Dương bị ốm nên đã xin nghỉ phép nửa buổi, cô ấy vừa rời đi năm phút trước rồi.”
Văn phòng tổng giám đốc
“Cô ấy bị ốm sao?” Tôn Lãng ngưng lại động tác lật hồ sơ, ngẩng đầu lên nhìn thư ký Trần.
“Vâng, theo như lời của trưởng phòng Trịnh thì là vậy. Cô ấy nói Dương tiểu thư bị cảm nắng nên đã xin nghỉ phép nửa buổi, vừa rời đi 8 phút trước.” Thư ký Trần vừa báo cáo tình hình vừa nhìn đồng hồ đeo tay, căn thời gian một cách chuẩn xác.
Tôn Lãng đứng dậy bước về phía cửa sổ, anh đưa mắt nhìn xuống dưới lầu liền thấy Dương Tịnh Hàm vẫn còn đứng đó, hình như là đang gọi xe.
Tôn Lãng chẳng nói chẳng rằng liền xoay người lấy áo vest và chìa khoá xe rồi bước những bước dài ra ngoài.
Thư ký Trần cũng không hỏi gì trước hành động bất ngờ này của Tôn Lãng, anh chỉ gật đầu nhẹ và cất giọng nghiêm túc: “Tôn tổng lái xe cẩn thận."
Tôn Lãng bấm thang máy, anh liên tục nhìn đồng hồ rồi nhìn thang máy. Đã qua một phút mà thang máy vẫn chưa lên đến, Tôn Lãng gấp rút định đi xuống bằng thang bộ thì đúng lúc đó thang máy mở ra.
Vừa xuống đại sảnh, Tôn Lãng vội vàng bước nhanh ra ngoài, anh tìm kiếm xung quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng Dương Tịnh Hàm đâu.
Anh một tay xoa xoa thái dương, tay còn lại siết chặt đến mức gân tay nổi lên trông rất đáng sợ. Anh tức giận đến cau chặt mày, tự trách bản thân chậm chạp để lỡ mất cơ hội.
Lúc Tôn Lãng rầu rĩ quay lại đại sảnh thì nghe thấy chỗ ghế ngồi cho khách có tiếng rì rầm: “Cô không được khoẻ sao? Có cần đi bệnh viện khám không? Nhìn sắc mặt cô không ổn cho lắm.”
Vốn tâm trạng Tôn Lãng đang cực kỳ tệ nên anh chẳng buồn để ý tới, anh toang đi lướt qua nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng người được hỏi thăm cất lên: “Cảm ơn cô, tôi không sao, chỉ bị choáng một chút, tôi đang ngồi đợi xe đến.”
Là giọng của Dương Tịnh Hàm! Anh vội vàng quay lại xác nhận thì thấy cô đang ngồi nghỉ trên ghế sofa, sắc mặt trắng bệch, trán rịn đầy mồ hôi, xung quanh là vài đồnh nghiệp đang quan tâm thăm hỏi. Tôn Lãng nhanh chân bước về phía Dương Tịnh Hàm.
Cảm nhận được có một bóng người đến gần và đang nhìn xuống mình, cô ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt lo lắng của Tôn Lãng. Dương Tịnh Hàm bất giác run nhẹ, bây giờ cô thật sự không muốn chạm mặt Tôn Lãng.
“Anh đưa em về.” Tôn Lãng lên tiếng, không phải câu hỏi mà là một câu khẳng định.
“Không cần đâu, xe em đặt sắp đến rồi. Em ngồi chờ một lúc là được.” Dương Tịnh Hàm chỉ chỉ vào điện thoại, cực lực né tránh ánh mắt của Tôn Lãng.
Tôn Lãng nghe vậy, không nói hai lời liền cướp lấy điện thoại trong tay Dương Tịnh Hàm. Lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã nhanh chóng nhấn nút huỷ gọi xe.