Trịnh Tú Hà lúc này mắt hơi ửng đó, giọng có phần nghẹn ngào nói “Anh ấy có vẻ không muốn cùng chị kết hôn…”
Dương Tịnh Hàm sửng sốt “Hả? Sao chị lại nghĩ vậy?”
Trịnh Tú Hà cúi đầu bộc bạch “Không phải là nghĩ, mà là chắc chắn. Chị cũng không còn trẻ trung gì nữa rồi, đã 29 tuổi sắp sửa 30, chị nôn nóng cũng là đúng thôi. Nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện kết hôn là anh ấy lại lảng tránh. Chị đã thử nhiều lần rồi, thậm chí tháng trước chị còn chủ động cầu hôn anh ấy… nhưng anh ấy… lại từ chối chị.”
“Cái gì? Thật sao? Chị đã chủ động cầu hôn mà anh ấy lại từ chối chị sao?” Dương Tịnh Hàm không tin vào tai mìn, cô nhướng mày hỏi lại.
Trịnh Tú Hà nghẹn ngào ‘ừm’ một tiếng, nhưng chưa đầy một giây sau cô nở nụ cười tươi, lấy giấy lau đi nước mắt “Thôi bỏ qua đi. Hôm nay là ngày vui của em mà. Quản chuyện này làm gì. Đừng để ảnh hưởng tâm trạng. Chị đi xem xem hoa đã giao tới chưa.” Nói rồi Trịnh Tú Hà vỗ vỗ mu bàn tay Dương Tịnh Hàm rồi đưa dậy ra ngoài.
Trịnh Tú Hà ra ngoài chưa đầy mấy phút sau Tôn Lãng đã bước lại vào. Dương Tịnh Hàm thấy vậy liền hỏi anh “Sao rồi? Anh nói chuyện với thư ký Trần xong chưa?”
Tôn Lãng gật đầu “Ừ.” Nói rồi anh ghé vào tai Dương Tịnh Hàm nói gì đó.
Sau khi nghe Tôn Lãng nói xong, Dương Tịnh Hàm mở to mắt ngạc nhiên “Thật vậy sao?” Sau đó cô cong môi mỉm cười “Được, cứ làm vậy đi.”
****
“Kính thưa quý vị, phần quan trọng nhất của buổi lễ ngày hôm nay sẽ diễn ra trong vòng ba giây sau khi tôi đếm ngược. Quý vị đã sẵn sàng chưa ạ?” MC vui tính rất biết cách dẫn dắt, làm cho không khí của buổi lễ vô cùng náo nhiệt.
“Rồi!” Bên dưới khách mời tham dự đám cưới cũng vô cùng nhiệt tình đáp lại.
“1,2,3! Mời cô dâu cùng chú rể tiến vào!” Nam MC dùng tông giọng vang nói một cách rõ ràng.
Vừa dứt lời, cánh cửa lớn trong khán phòng mở toang ra, Dương Tịnh Hàm tay trái ôm lấy cánh tay phải của Tôn Lãng, hai người cùng tiến vào trong trước ánh mắt ngưỡng mộ của những khách mời.
Trên người cô một thân váy cưới trắng, kiểu dáng đuôi cá trễ vai may bằng vải satin cao cấp, tóc đen được xoã vén gọn ra phía sau tai buông dài sau lưng làm lộ ra bờ vai mảnh khảnh cùng chiếc cổ trắng mút, nhỏ nhắn, khăn voan được gắn trên đỉnh đầu, trên tóc còn đính thêm vài hạt ngọc trai trắng, trông vô cùng tinh tế và trang nhã. Hai tay cô đeo găng lụa, tay phải cầm một bó tulip kết hợp hai màu tím và trắng, gương mặt được trang điểm kĩ lưỡng nở một nụ cười vô cùng kinh diễm, từng bước từng bước tiến vào đại sảnh.
Tôn Lãng vận một thân com-lê đen kết hợp cùng áo sơ mi trắng, cổ áo cài nơ đen lịch lãm, tóc được vuốt lên làm lộ ra vầng trán cao ngạo nghễ. Ánh mắt anh sáng rực, tâm trạng vừa hồi hộp vừa chờ mong.
Bên dưới mọi người không tiếc lời khen ngợi dành cho Tôn Lãng và Dương Tịnh Hàm “Cô dâu chú rể đẹp đôi thật đấy!”
“Ừ đúng là trai tài gái sắc!”
“Cô dâu xinh đẹp thật đấy!”
“Hahahaha. Còn phải nói, con dâu tôi chọn mà! Đương nhiên là phải xinh đẹp. Hahahaha.” Nghe bàn bên xôm tụ không ngừng buông lời khen, Tôn lão gia lỗ mũi to đến sắp phồng lên, vừa cười lớn vừa đắc ý lên tiếng.
Tôn phu nhân cũng không kìm được sự xúc động mà rơi nước mắt khi nhìn thấy Tôn Lãng và Dương Tịnh Hàm hạnh phúc nắm tay nhau bước vào lễ đường. Trên môi bà nở nụ cười mãn nguyện, ánh mắt long lanh nhìn theo bóng dáng của hai người.
Trần Triết ngồi cùng bàn với Tôn phu nhân và Tôn lão gia thấy vậy thì tinh tế đưa khăn giấy cho Tôn phu nhân, người bình thường ít biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài như anh hôm nay cũng đặc biệt cười nhiều hơn. Ánh mắt anh chan chứa ý cười cùng sự chân thành nhìn Tôn Lãng và Dương Tịnh Hàm nắm tay nhau trên sân khấu. Nhìn hai người họ cuối cùng cũng hạnh phúc ở bên nhau, anh vừa vui mừng thay cho họ vừa ngưỡng mộ.
Sau khi Dương Tịnh Hàm và Tôn Lãng tiến vào, nam MC lên tiếng tiếp tục nghi thức buổi lễ “Mời cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau.”
Tôn Lãng lấy chiếc nhẫn cười từ trong hộp ra, tay trái cầm lấy tay Dương Tịnh Hàm, tay phải long trọng đeo nhẫn lên ngón áp út cho cô, đeo xong anh vân vê bàn tay cô, khoé môi không nhịn được khẽ cong “Từ nay về sau ngón áp út trái này của em chỉ có thể đeo nhẫn cưới của chúng, không được phép đeo bất kì chiếc nhẫn nào khác.”
Biết anh đang nói về việc trước đây cô đeo nhẫn cưới giả và làm bộ như mình đã kết hôn, Dương Tịnh Hàm bật cười “Tuân lệnh!” Nói rồi cô cũng lấy chiếc nhẫn cưới còn lại từ trong hộp ra, tay trái nắm lấy tay trái to lớn của Tôn Lãng, xúc động đeo nhẫn lên ngón áp út cho anh, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ nói “Ngón áp út của anh cũng chỉ được đeo chiếc nhẫn này thôi đấy.”
Tôn Lãng cong khoé miệng, ánh mắt muôn phần yêu chiều nhìn cô “Đương nhiên.”
Trịnh Tú Hà ngồi ở bàn gia đình cô dâu, cũng giống Tôn phu nhân, hạnh phúc đến bật khóc. Cô xem Dương Tịnh Hàm như em gái mình, nhìn thấy em gái cuối cùng cũng có một cái kết viên mãn, cô không nhịn được mà rơi lệ. Chứng kiến Tôn Lãng và Dương Tịnh Hàm trao nhẫn cho nhau, cô bất giác nhìn về phía Trần Triết thì bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn về phía mình. Cảm giác giống như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, cô nhất thời lúng túng lau nước mắt rồi nhìn sang chỗ khác.
“Được rồi! Tiếp theo đây có lẽ là phần được quý vị mong đợi nhất trong bất kì bữa tiệc đám cưới nào! Xin mời cô dâu và chú rể trao nhau nụ hôn mãnh liệt nhất ạ!”
MC nam vừa nói xong, bên dưới khán đài các khách mời vỗ tay không ngớt, mọi người ai nấy đều hưởng ứng nhiệt tình.
Dương Tịnh Hàm bị phản ứng mãnh liệt của mọi người chọc cho đỏ mặt. Tôn Lãng thấy sự ngượng ngùng của cô thì bật cười khanh khách, ánh mắt anh sáng rực “Đừng để ý họ, chỉ nhìn anh thôi.”
Nói rồi Tôn Lãng ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô, cúi đầu đặt lên môi cô nụ hôn. Dương Tịnh Hàm nghe lời chỉ chăm chú nhìn Tôn Lãng, cô vòng tay ôm lấy cổ Tôn Lãng, nhướng người lên đáp lại cái hôn của anh.
Ngay tại khoảnh khắc này, Dương Tịnh Hàm đã biết chắc, đời này Tôn Lãng chính là viên kẹo ngọt của cô, của riêng mình cô mà thôi.
Ngay tại thời khắc này, Tôn Lãng đã biết rõ, đời này dù Dương Tịnh Hàm không bước bất kì bước nào, cô chỉ cần đứng yên ở đó thôi, anh cũng sẽ không do dự bước đủ 100 bước về phía cô.
(Hoàn chính văn)