Dương Tịnh Hàm có thói quen đến lớp vô cùng sớm, ngược lại là Tôn Lãng lần nào cũng gần sát giờ học mới tới.
Tuy vậy, nhưng vì Tôn Lãng chưa bao giờ đi trễ, nên Dương Tịnh Hàm cũng không để ý mấy.
“Tịnh Hàm, hôm qua lúc thầy giảng đề toán này cậu nghe có hiểu không? Có thể nào giảng lại cho tôi được không? Cách giảng của thầy quá trừu tượng, làm tôi có chút mơ hồ.” Lớp trưởng trên tay đã cầm sẵn vở và bút đến trước mặt Dương Tịnh Hàm.
“Được thôi.”
Đề bài toán này tương đối khó, Dương Tịnh Hàm giảng cho cậu ta từ lúc lớp còn thưa thớt người cho đến tận lúc gần vào học.
Kết quả là Tôn Lãng vừa đến lớp đã nhìn thấy lớp trưởng đang ngồi ở vị trí của mình, còn đang hăng say thảo luận đề cùng Dương Tịnh Hàm, hai người trông vô cùng thân thiết.
“Đây là vị trí của tôi.” Tôn Lãng trầm giọng lên tiếng phá vỡ không khí ngập mùi kiến thức của hai người, anh còn không quên ném cho lớp trưởng ánh mắt khó chịu.
“A… à à tôi xin lỗi. Tôi lập tức về chỗ.” Lớp trưởng mặt mày tái mét cuống quít thu dọn tập sách rồi trở về chỗ.
Cậu ta phản ứng như vậy cũng đúng thôi, ánh mắt vừa rồi của Tôn Lãng trông rất đáng sợ, như sắp đánh nhau tới nơi.
Lớp trưởng vừa đi thì Tôn Lãng liền vứt cặp lên bàn rồi ngồi xuống ghế, chẳng nói chẳng rằng nằm úp mặt xuống rồi nhắm mắt.
Dương Tịnh Hàm lần đầu thấy Tôn Lãng tức giận như vậy, cũng không biết làm sao, có chút sợ mà co ro một bên không dám lên tiếng.
Bình thường đều là Tôn Lãng bắt đầu cuộc trò chuyện trước hoặc anh sẽ hỏi bài rồi Dương Tịnh Hàm giảng cho anh nghe.
Nhưng hôm nay Tôn Lãng cả buổi đều im như thóc, không hề chủ động nói chuyện như bình thường.
Mà Dương Tịnh Hàm kể cả là với gia đình của cô, trước giờ cô cũng rất ít khi chủ động mở miệng nói chuyện, trong mọi cuộc trò chuyện đều ở thế bị động.
Kết quả là đến tận cuối giờ học, hai người vẫn không ai nói với ai câu nào.
Sau khi tan học, mọi người lần lượt ra về, Tôn Lãng cũng thu dọn sách vở một cách bực dọc.
Mắt thấy Tôn Lãng chuẩn bị đứng dậy ra về, Dương Tịnh Hàm liền nắm lấy góc áo của Tôn Lãng.
Tuy lực đạo vô cùng nhẹ, nhưng Tôn Lãng vẫn cảm nhận được và dừng lại động tác sắp rời đi của mình, anh quay đầu trực diện nhìn vào mắt Dương Tịnh Hàm.
Bên ngoài thì làm ra vẻ lạnh lùng cứng rắn, nhưng trong lòng Tôn Lãng sớm đã có một góc nào đấy bắt đầu tan ra. Ánh mắt anh cũng đã dịu đi vài phần, nhưng mày vẫn cau chặt: “Có chuyện gì?”
“Hôm nay… chúng ta không giải đề sao?” Dương Tịnh Hàm vừa nói vừa nắm chặt hơn góc áo của Tôn Lãng, cô căng thẳng đến nỗi bàn tay rịn đầy mồ hôi.
“Hừ, tôi thấy cậu bận rộn quá, vừa giúp tôi giải đề vừa giúp lớp trưởng giải đề, sợ là bản thân tôi đã làm phiền cậu rồi!” Tôn Lãng nói với giọng đầy giận lẫy.
“Cậu giận rồi sao?” Dương Tịnh Hàm vừa hỏi vừa quan sát sắc mặt của Tôn Lãng.
Tôn Lãng không trả lời, chỉ hừ lạnh rồi quay đầu chỗ khác, nhưng không hề có ý bỏ đi.
“Tôi chỉ mới giảng cho lớp trưởng 1 đề thôi, còn… còn giảng cho cậu đã hơn 20 đề. Vậy nên… vậy nên cậu đừng có giận tôi nữa.” Dương Tịnh Hàm càng nói giọng càng nhỏ dần.
Tôn Lãng không ngờ Dương Tịnh Hàm sẽ dỗ anh bằng cách này liền không tự chủ được bất giác cong khoé môi, nhưng vẫn làm bộ làm mặt lạnh: “Cậu chỉ được phép giảng đề cho tôi thôi, lớp trưởng hay ai khác đều không được.”
“Tại sao?” Dương Tịnh Hàm khó hiểu nghiêng đầu hỏi Tôn Lãng.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt vừa tốt lên được một chút lại biến đen của anh thì liền lập tức sửa lại lời: “Được… được rồi. Nhưng sẽ khó xử lắm nếu tôi từ chối giảng đề cho những bạn học khác.”
“Việc này cậu không cần lo, tôi sẽ giúp cậu từ chối bọn họ.”
Nói rồi Tôn Lãng vui vẻ ngồi xuống xoa đầu Dương Tịnh Hàm rồi ngoan ngoãn lôi tập vở ra học.