Lúc này đã là 9 giờ sáng, Tôn Lãng với cả tâm trạng và cơ thể đều thoải mái đi xuống dưới lầu. Tôn phu nhân đang ngồi im lặng gọt táo cho Tôn lão gia, nhìn thấy anh xuống thì liền luyên thuyên nói chuyện: “Tiểu Lãng dậy rồi đó sao? Hiếm thấy con dậy trễ như vậy. Mau, ngồi xuống ăn sáng. À mà sao giờ này vẫn chưa thấy tiểu Triết tới vậy nhỉ?”
“Con dặn cậu ấy hôm nay không cần đến.” Vừa nói Tôn Lãng vừa đi về phía bàn ăn, cầm ly sữa lên: “Con không ăn sáng đâu, uống sữa là được rồi.” Nói rồi Tôn Lãng uống một hơi hết ly sữa trong tay.
Lúc Tôn phu nhân đang định lên tiếng cằn nhằn, Tôn Lãng tiếp tục lên tiếng nói vọng vào nhà bếp: “Dì Chu giúp cháu chuẩn bị một phần ăn sáng để vào mâm với ạ. Cháu sẽ bưng lên phòng.”
Tôn lão gia và Tôn phu nhân nhìn nhau lấy làm lạ vì trước giờ Tôn Lãng không bao giờ có thói quen ăn uống trên phòng, bà bèn hỏi: “Con muốn ăn trên phòng sao?”
Tôn Lãng đáp lời Tôn phu nhân: “Đây không phải cho con.”
Tôn lão gia và Tôn phu nhân càng khó hiểu hơn sau khi nghe câu trả lời của Tôn Lãng, hai người nghi hoặc nhìn chằm chằm Tôn Lãng chờ đợi lời giải thích từ anh.
Sau khi nhận lấy mâm đồ ăn sáng từ tay dì Chu, Tôn Lãng không quay đầu lại, vừa rảo bước lên phòng vừa giải thích cho câu nói kì lạ lúc nãy: “Là cho con dâu của mẹ.”
Tôn phu nhân và Tôn lão gia không hẹn mà cùng mắt chữ O mồm chữ A nhìn theo bóng lưng Tôn Lãng lên lầu, hai người còn tưởng bản thân vừa rồi nghe nhầm, phải hỏi qua lại lẫn nhau mấy lần mới xác nhận được là mình đã nghe đúng.
Tôn phu nhân lật đật đứng lên, bà định lên lầu xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thì bị Tôn lão gia chặn lại: “Bà làm gì vậy? Giờ bà mà lên thì cả ba đều ngại. Chưa kể, bà nghĩ với cái tính của thằng nhóc đó thì nó sẽ để cửa mở cho bà vào sao?” Tôn phu nhân nghe chồng nói có lý vậy thì cũng bỏ ý định lên lầu mà thay vào đó là đi đi lại lại sốt ruột.
Trên phòng Tôn Lãng lúc này Dương Tịnh Hàm vẫn còn đang ngủ nướng mà không hề hay biết tình hình bên dưới lầu, hai vị chủ của căn nhà này lòng dạ đã loạn cào cào vì vị khách bí ẩn là cô.
Tôn Lãng bưng đồ ăn sáng lên đặt ở đầu giường, sau đó anh ngồi xuống, dùng tay chọc ghẹo trên gương mặt Dương Tịnh Hàm cho đến khi cô nhíu mày hất tay anh ra thì mới chịu mỉm cười rời đi làm việc.
11 giờ trưa, lúc này Dương Tịnh Hàm mới mệt mỏi dụi mắt ngồi dậy. Tôn Lãng thấy cô đã thức dậy thì rời bàn làm việc rồi đến bên giường ngồi xuống vuốt ve gương mặt Dương Tịnh Hàm. Cô lười biếng cọ cọ đầu vào bàn tay to lớn và ấm áp của Tôn Lãng, anh vòng tay ôm cô vào lòng, cô thuận thế tựa đầu vào vòm ngực rắn rỏi của anh.
“Dậy ăn sáng đi, Hàm Hàm.” Tôn Lãng vừa vuốt tóc Dương Tịnh Hàm vừa thì thầm bên tai cô.
Dương Tịnh Hàm bị Tôn Lãng thổi vào tai nhột đến co rúm người lại, cô bật cười đẩy anh ra rồi đáp lời bằng giọng điệu vẫn còn ngái ngủ: “Em biết rồi.”
Dương Tịnh Hàm cũng không nướng nữa mà dậy vệ sinh cá nhân rồi ra ăn sáng. Cô vừa ăn sandwich phủ mứt dâu vừa thắc mắc: “Sao chúng ta không ăn ở dưới lầu?”
Tôn Lãng chống cằm nhìn Dương Tịnh Hàm ăn, anh đáp: “Chút nữa em xuống thì sẽ biết.”
Thấy Tôn Lãng làm ra vẻ thần bí, Dương Tịnh Hàm mỉm cười lườm anh rồi nhanh chóng giải quyết bữa sáng. Cô tò mò không biết anh đang giấu mình điều gì.
Kết quả là quyết định để Dương Tịnh Hàm ăn sáng trước ở trên lầu rồi mới xuống gặp bố mẹ của Tôn Lãng là vô cùng đúng đắn. Vì Dương Tịnh Hàm hiện tại đang run đến mức còn không cầm nổi tách trà.
Trên chiếc trường kỷ quen thuộc, Tôn lão gia và Tôn phu nhân đang ngồi cạnh nhau ở một phía nghiêm túc quan sát Dương Tịnh Hàm. Còn cô và Tôn Lãng đang ngồi cạnh nhau ở phía đối diện.
“Thưa bố mẹ, đây là bạn gái con, Dương Tịnh Hàm, là người trước đây con thường hay kể với bố mẹ.”
Dương Tịnh Hàm run cầm cập, cô căng thẳng đến toát mồ hồi, giới thiệu bản thân nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Tôn lão gia và Tôn phu nhân: “Con… con chào bác trai, bác gái. Con là… Dương Tịnh Hàm.”
Tôn Lãng thấy bàn tay đang siết chặt của Dương Tịnh Hàm run đến vậy thì dùng bàn tay to lớn của anh bao lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Mặc cho Dương Tịnh Hàm điên cuồng giãy ra thì Tôn Lãng vẫn nắm lấy, mặc kệ ánh mắt đang nhìn chằm chằm của bố mẹ.
Tôn phu nhân đánh giá Dương Tịnh Hàm một lượt, sau đó mỉm cười hiền hoà: “Con là Tịnh Hàm đó sao? Rất vui được gặp con. Trước đây bác thường nghe Tôn Lãng kể nhiều về con, hôm nay mới được gặp, con rất là xinh đẹp đó.”