“Ừ về cẩn thận.” Trịnh Tú Hà đóng cửa lại rồi liền cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Trần Triết.
“Anh nghĩ Tôn tổng có trách Hàm Hàm không? Vừa rồi nhìn anh ta có vẻ rất tức giận. Em lo cho Hàm Hàm quá.” Trịnh Tú Hà gửi xong tin nhắn thì ngồi phịch xuống ghế, cô bất an cắn móng tay.
“Sẽ không sao đâu, Tôn Lãng yêu cô Dương hơn em tưởng đấy. Anh mua chân gà rồi, 10 phút nữa sẽ tới nhà em.”
****
Trên chiếc BMW quen thuộc, không khí im lặng đến đáng sợ.
Dương Tịnh Hàm thấy Tôn Lãng không nói gì cũng không khởi động xe đi, bèn dè dặt lên tiếng “Anh… giận em sao?”
“Ừm.” Tôn Lãng không do dự trả lời.
“Là vì dì em đến làm loạn ở An Phong sao…?”
“Không phải! Dương Tịnh Hàm, em thật sự không biết vì sao anh giận ư?” Tôn Lãng cau mày quay sang nhìn Dương Tịnh Hàm.
Dương Tịnh Hàm cũng quay sang nhìn Tôn Lãng “Là vì… chuyện xảy ra mà em không nói cho anh biết?”
Tôn Lãng tức giận chất vấn “Không chỉ vậy. Sao em không kể với anh về gia đình em? Cách họ đối xử với em và những chuyện em trải qua? Anh thân là bạn trai em mà lại hoàn toàn không biết gì về bạn gái mình. Tại sao anh phải nghe những việc về em thông qua người khác? Anh thật sự không hiểu.”
Dương Tịnh Hàm chưa bao giờ thấy Tôn Lãng tức giận như vậy với cô, cô đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi vội vàng giải thích “Không phải vậy đâu. Lãng, không phải em cố ý giấu anh đâu. Chỉ là em vẫn chưa có đủ tự tin để kể về gia đình của mình với anh… Anh ưu tú như vậy, nên em cảm thấy xấu hổ về gia đình mình, về người dì kinh khủng, và người cả người bố nhu nhược…”
“Hàm Hàm, em nghĩ anh sẽ để ý chuyện đó sao? Chẳng phải chính em cũng đã nói em thích anh vì chính con người anh còn gì? Anh cũng vậy, anh thích em vì bản thân em. Người anh để tâm cũng chỉ có em, không phải gia đình em hay bất kì ai khác.” Nói đoạn Tôn Lãng thở dài, anh buồn bã nhìn cô, ngữ điệu cũng dịu dàng hơn đôi chút “Hàm Hàm, đừng đánh giá thấp tình cảm anh dành cho em.”
“Em xin lỗi… Em không có ý đó” Giọng Dương Tịnh Hàm nức nở, một giọt nước mắt rơi xuống mũ bàn tay đang nắm chặt của cô.
Tôn Lãng thấy Dương Tịnh Hàm khóc thì hoảng hốt, anh đưa tay bao lấy hai má Dương Tịnh Hàm, dùng ngón tay quẹt đi nước mắt cho cô, giọng điệu vừa khẩn khoản vừa lắp bắp “Em… em đừng khóc. Anh… anh xin lỗi, là anh đã nặng lời rồi. Anh không nên tức giận với em. Anh xin lỗi, Hàm Hàm…”
Dương Tịnh Hàm nâng khoé mắt đỏ hoe lên nhìn Tôn Lãng, cô đưa tay vuốt ve má anh “Không phải đâu Lãng, anh không cần phải xin lỗi. Anh tức giận là đúng, là em đã không kể anh nghe, là em đã luôn che giấu anh. Em muốn bản thân trong mắt anh phải thật hoàn hảo, không có bất kì khuyết điểm nào…”
Tôn Lãng cau mày “Hàm Hàm, từ lúc bắt đầu quen biết em, trong mắt anh em vô cùng hoàn hảo. Em không hề có bất kì khuyết điểm nào. Nếu có thì cũng là… em không yêu bản thân mình. Nhưng mà không sao cả, vì anh sẽ thay em, yêu em nhiều hơn nữa.”
Dương Tịnh Hàm đột nhiên nước mắt rơi còn nhiều hơn, cô ôm chằm lấy Tôn Lãng, “Cảm ơn anh Lãng.” Rồi từ trong vòm ngực Tôn Lãng ngước gương mặt giàn giụa nước mắt lên nhìn anh, nở một nụ cười vô cùng tươi “Vậy em cũng sẽ thay bản thân anh yêu anh.”
“Được.” Tôn Lãng cuối cùng cũng nở một nụ cười, anh đưa tay lau đi nước mắt cho cô, ánh mắt anh tràn ngập sự cưng chiều dành cho Dương Tịnh Hàm. “Vậy giờ em… đã sẵn sàng để kể câu chuyện của em cho anh nghe chưa?”
Dương Tịnh Hàm ngồi thẳng dậy, kiên định gật đầu “Ừm.”
Trong chiếc BMW quen thuộc, Tôn Lãng cả buổi im lặng không nói gì, chỉ chăm chú lắng nghe câu chuyện của Dương Tịnh Hàm, có đôi lúc anh sẽ cau mày tức giận, có đôi lúc sẽ thở dài xót xa.
Sau khi nghe Dương Tịnh Hàm kể xong, Tôn Lãng suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng “Hàm Hàm, cùng đi ăn một bữa với bố và dì của em nào.”