Cô biết là câu nói rủa buổi sáng vào học chưa đủ để đẩy lùi cái suy nghĩ "tiến tới" của Tatsuki, mà Hana không hay sang lớp cô, chỉ qua 1 chút rồi về.
Anh học xong tiết 1, sang ngay chỗ cô. Mọi người bàn tán xì xào về 2 người...xin lỗi, những lời bàn tán đó không lọt vào chị ý và anh ý được đâu.
- Misao-tan~ - anh chống cằm nhìn cô.
- Biến thái nhũn não.
Cô nhanh chóng, vâng, rất nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, đi lòng vòng trong lớp, cốt yếu là tránh mặt anh, thứ 2 là tập trung học.
Anh không nói được câu nào...
Tiết 2
- Misao... - anh chưa kịp nói hết thì cô lấy 2 miếng khăn giấy nhét vào tai, rồi tiếp tục học.
Tiết 3
- Mi... - anh thậm chí còn chưa kịp ngồi, cô đã lánh mặt sang chỗ khác.
Giờ ăn trưa
Cô cùng Hana lên sân thượng và chỉ 2 người trên đó, khóa cửa lại.
Anh đứng dưới lớp chờ mãi...
Tiết 4
Anh vừa bước tới cửa lớp của cô, nhanh chóng, cô đóng cạch cửa lại.
Tiết 5
Sắp đi về, cô còn phải lo vài việc như trực nhật, anh giúp cô mà chỉ nhận được câu:
- Tránh xa tôi ra, biến thái.
"Tình hình càng ngày càng tệ thì phải?" mọi người xám mặt.
Ra về.
Anh không giúp được, nên đứng đợi ngoài cổng, chờ cô về chung. Cô cố ý làm lâu thật lâu. Hana đi ngang qua cổng trường, bất ngờ thấy Tatsuki chưa về mặc dù đã trễ rồi:
- Akira-san...sao anh ở đây?
- Không có gì đâu. - anh ngáp dài.
- A...anh đón Misao-tan về ạ? - cô nàng cười.
- Ừ. - anh liếc nhìn - Hôm nay em không cần đợi, tôi sẽ đưa Misao-tan về.
Cô nàng có hơi bất ngờ, nhưng rồi ánh mắt dịu lại, hiện rõ trên khuôn mặt là nụ cười tươi:
- Ai chứ nếu là Akira-san thì em hoàn toàn tin tưởng anh.
- Ừ.
Hana rời khỏi cổng, chạy đi cùng các cô bạn khác. Anh đứng trước cổng trường. Trời chiều rồi, ánh sáng hoàng hôn hực lên rồi. Sao cô lâu thế nhỉ? Cô tránh mặt anh nhiều quá. Anh khó chịu.
- Hana-san...ơ...
Cuối cùng cô cũng chịu ra, anh đứng đợi đã tầm nửa tiếng, cô mà không ra sớm có lẽ anh vào trong kéo cô về.
Misao thấy Tatsuki như mèo thấy chó =_=...
Cô không quan tâm, lấy tập ra, thì anh giựt lại, áp sát:
- Misao-tan, hôm nay em tránh mặt anh hơi nhiều đấy. Phải phạt em thôi.
Cùng với cái hôn vào môi khiến cô khựng người, được 1 chốc, anh rời môi, nói thầm:
- Về thôi...
Cô im lặng, anh nghĩ bình thường thì cô đã nổi điên lên, vì hôm nay anh quấy rầy cô liên tục. Mái tóc xõa rồi, che khuất đi khuôn mặt của cô, đôi vai run lên, nắm đấm đã sẵn sàng.
- Akira-san...làm ơn đừng làm phiền tôi nữa - cuối cùng cô lên tiếng - Anh đừng...đừng chơi đùa với tôi!
Cô bỏ chạy, anh đứng đó...đực người...y như trời trồng.
- Haiz...có lẽ mình đi quá xa rồi.
Gót chân tiếp tục bám theo cô.
Cuộc rượt đuổi vào hoàng hôn inh ỏi tên cô.