Cảnh tượng hùng vĩ lúc này là Kazuo đang ôm chân Misao rất ư là thảm thiết, nếu so với cha cô lúc đầu thì có vẻ nó mãnh liệt hơn nhiều. Tại sao anh chàng phải ôm chân cô? Trong cái lúc mà cô đang ngồi đọc báo rất ư là bình tĩnh như vậy?
- Anh hai, anh biết là gia đình em đã phiền anh tới mức nào mà. - cô đẩy đầu anh ra
- Anh không quan tâm! Anh muốn giúp Misao cơ! - anh chàng khóc thét.
- Mai em sẽ đi làm, có chỗ thích hợp rồi đây. - cô bật điện thoại bàn lên (sao mà lạc hậu dữ vậy trời)
- Tiền lương của anh đưa em hết đó! Tổng cộng 1 tháng của anh gần trăm ngàn yên, sao em không dùng trả nợ, nó dư sức mà!? - anh chàng phất phơ cọc tiền trên tay.
Cha cô vỗ vai con gái mình, đứng nép 1 bên, khuyên nhỏ nhẹ như cái cách mà Kazuo ban đầu đã làm:
- Thôi thì con nhận đi, chừng nào cha tìm được công việc ổn định thì...cha gả con cho Kazuo coi như trả nợ.
Và sau phát ra câu đó xong, Misao đã nhìn cha cô với con mắt: "Cha có phải cha con không vậy?"