À mà ngoại truyện về...Hana với Kazuo nhà ta trước nhé, sau đó là cặp đôi bá đạo sau.*
"Piing poong" chuông nhà thờ vang lên, những tiếng đọc của mục sư vang đều đều, những lời nói thật đi sâu vào lòng người.
Hôm nay là đám cưới của Hana và Kazuo, được tổ chức tại nhà thờ.
Cô đang ngồi trên ghế gỗ, với mái tóc cài mạng trắng đẹp có đính 1 bông hoa nho nhỏ cực kỳ dễ thương, và bộ đầm cưới xếp tầng trắng dài che khuất cả mũi bàn chân.
Cô đang định nói "Ừ" thì tự dưng lại nghĩ đến chuyện "rất nhiều lần" cô bị từ chối rất thảm hại. Cô nghĩ tới cái lần mà cô phải tiễn anh đến sân bay, cô nghĩ tới công việc dày đặc của anh, nó sẽ kéo anh ra khỏi vòng tay cô suốt. Cô sẽ mãi ở với căn nhà trống, và sẽ giống như cái lúc họ chỉ nhắn tin được với nhau. Chưa kể, lúc nào anh cũng làm việc với các người mẫu nữ, cô lo sợ chỉ sau vài hôm cưới nhau, anh sẽ chán cô, vì cô không xinh đẹp như họ...cô sợ, tự dưng lúc này cô mới đâm lo lắng và bồn chồn. Phải chăng cô lấy anh là 1 sai lầm? Hoặc có thể sau khi cưới, thậm chí trong đầu anh chỉ còn công việc cùng với những cô người mẫu chân dài xinh đẹp thướt tha.
- Hana-san, hôm nay cậu đẹp thật. - Misao mỉm cười, cô nàng mặc đầm ngắn, mái tóc làm xoăn rất đáng yêu.
- À...cậu tới rồi à? Cám ơn cậu! - cô cười. - A! Cha! Mẹ!
Gia đình cô đã tới. Khi con gái duy nhất của họ đã rất xinh đẹp, ngồi trên ghế gỗ, đợi đấng sinh thành tới, mẹ sẽ che mạng cho con, và cha sẽ cầm tay con, tới chỗ chú rể - người bạn đời duy nhất của họ, thì đó là phút giây thiêng liêng nhất cuộc đời.
Cha mẹ xòa tới ngay con gái, mẹ cô nâng mặt con gái mình lên nhẹ nhàng, và mỉm cười dịu hiền với bộ kimono:
- Con gái...con thật đẹp... - giọng nghẹn ngào vang lên.
- Mẹ... - cô lấy bàn tay mình đặt lên tay mẹ.
Cha cô không nói gì, chỉ đứng nhìn con gái với đôi mắt không muốn xa rời, cô hiểu.
- Cha ơi... - cô đứng dậy.
Tức thì cha cô đi lại, ôm siết lấy cô con gái nhỏ của mình, khiến mẹ cô cũng ngạc nhiên, và ông nghiến răng, hình như ông xúc động, cố nuốt nước mắt vào trong, ông nói không rõ được:
- Con...đẹp... - đôi mắt ông nhắm nghiền. - Con đẹp...giống mẹ...con trước đây...
- ...Cha... - cô ngạc nhiên, rồi vòng tay ôm lấy cha cô, mỉm cười dịu hiền - Vâng...
Mẹ cô không kìm được những giọt nước mắt đang sắp trào ra, cả Misao cũng đã khóc. Cô ôm cha cô, rồi giữ lấy hơi ấm này, thật lâu.... để ghi nhớ mãi mãi...
Cái lưng của người mà cô dựa vào lúc ngủ gật sau những lần chơi đùa mệt mỏi, người đó đã cõng cô về rất nhẹ nhàng.
Bờ vai vững chắc của người đã cõng cô lên quá đầu và cho cô tung bay khi còn nhỏ, gánh vác những gì khó khăn của gia đình.
Bàn tay chai sạn trước đây đã từng đánh cô vì những lỗi lầm và cũng là bàn tay gạt xoa đầu cô hay bôi thuốc cho cô.
Cái mùi thuốc lá vương vấn trên người mỗi khi buồn và làm cô phải nhắc ngưng thuốc nhưng vẫn cứ hút.
Giọng nói trầm ấm của người mà cô yêu thương nhất, cái người mà hát ru dở tệ khiến cô có lần thức trắng đêm.
Tuổi già của người đó đã hi sinh cho cô để cô lớn lên như bây giờ.
Tất cả...tất cả...mọi thứ đều làm cô nhói từng hồi.
- Cha ơi...con cám ơn cha, cám ơn cha...con cám ơn cha...rất nhiều. - cô rơi giọt nước mắt trên vai ông.
...Biết là dù có cố nhịn, nhưng cha cô vẫn rơi nước mắt, ông càng ôm siết lấy con gái mình hơn. Mẹ cô đã khóc. Bà không còn đứa con gái lúc nào cũng hậu đậu quên này quên kia ở nhà, lúc nào cũng nịnh nọt để vòi tiền ăn sáng, hay nũng nịu và chăm sóc bà tận tình khi có gì bất trắc xảy ra....
Bây giờ đứa con gái ấy đã về nhà chồng.
- Cô dâu xong chưa? Chuẩn bị làm lễ rồi đấy! - giọng Kazuo hào hứng đứng từ ngoài cửa vọng vào.
- Vâng! - trong đó cũng có Inari, cô nàng chìa khăn - Này, nhòe rồi này. Để tớ trang điểm kỹ lại cho.
- Ừm... - cô gật đầu.
---Riêng Kazuo---
- Khoảng 20 phút nữa... - Kazuo nhìn đồng hồ.
- Có phải hào hứng tới vậy không? - Tatsuki cũng đến với tư cách phụ rể.
- Coi cái thằng nhóc đẹp trai chưa cầu hôn Misao của tôi nói kìa... - Kazuo móc xéo...
- Rồi rồi, lát nữa tôi sẽ làm anh lé con mắt. - Tatsuki ngáp.
- Hả? - Kazuo ngớ người ra.
---Lễ đường---
Chuông nhà thờ vang nho nhỏ lại...
Cha cô đã nắm tay cô, đi trên thảm đỏ. Cô đẹp đến mức ngỡ ngàng. Và trước mắt cô, Kazuo đang nhìn, khuôn mặt rạng rỡ của anh, và bàn tay chìa ra.
Cô ban đầu ngại ngần, nhưng rồi nắm tay anh, bước lên nơi thề nguyện để chứng giám cho tình yêu của cô.
- Maitoki Kazuo, con có nguyện làm bờ vai cho...blah blah... suốt đời và không bao giờ thay đổi không? - mục sư nhìn anh.
- Con đồng ý! - anh dõng dạc trả lời.
- Igarato Hana, con có nguyện làm bờ vai cho...blah blah... suốt đời và không bao giờ thay đổi không? - giờ lại quay sang cô.
- Con... - cô tự dưng bị những suy nghĩ lúc nãy lấn át.
Nhìn xuống dưới, những đôi mắt đang tăm tia và hạnh phúc, cha mẹ cô cũng mỉm cười sau những giọt nước mắt. Cô nghĩ tới những lo lắng chiếm lấy. Cả những suy nghĩ tiêu cực hiện lên. Điều đó khiến cô không dám nói từ "đồng ý". Nếu như vậy, cô sẽ trao cho Kazuo. Lý trí chiếm hữu cô.
"Làm sao đây...mình không thể...thật sự không thể..." cô cúi đầu nhìn xuống đất, và mục sư lại nói như hối thúc cô.
- Hana... - Kazuo phần nào hiểu được khi đôi mắt của cô cứ cúi xuống đất.
Anh biết....cảm giác của cô là không sai.
- Hana, anh nói điều này, có thể hơi mất thời gian...nhưng... - anh nhìn cô, và nắm tay cô thật chặt - Nếu không phải là em, anh mãi mãi không hạnh phúc.
Cô mở to mắt, ngẩng đầu lên. Khuôn mặt anh rất nghiêm nghị, đôi mắt anh nhìn vào pho tượng của Chúa, nói:
- Anh không tin vào Chúa nhiều, nhưng anh nghĩ người mang em đến với anh là sợi dây ông ấy vô tình tạo ra. Trải qua rất nhiều lần bị anh từ chối, em và anh mới có thể đứng trên đây, cùng thề nguyện trước Thánh giá. Anh biết, anh là người không đáng tin, anh cũng rất ngốc nghếch khi không nhận ra được tình cảm của em chân thật tới mức nào. Anh biết anh là 1 chú rể ngu đần, nhưng anh nói thật. Bất cứ ai mà anh chụp ảnh cho, mỗi khi nhìn vào họ, không hiểu vì sao anh cũng nghĩ tới em. Đương nhiên là trừ con trai đàn ông hay mấy cụ già ra. Nhưng nhìn vào họ là anh thấy em, anh không biết mắt anh có bị hư không, nhưng đó trăm phần trăm là em. Đầu óc anh lúc nào cũng nghĩ về em. Có lẽ anh còn cuồng loạn em hơn cả thằng nhóc đẹp trai nữa. Trước khi quen nhau, những khi anh nghỉ ngơi sau 1 ngày làm việc dài, anh lại muốn nghe giọng của em, nhưng lại không biết kiếm cái cớ nào nói chuyện với em. Anh phải giả vờ hỏi về cái vụ của 2 đứa ngốc xít đó rồi mới dám bắt sang chuyện của em. Để khi quen nhau, anh thậm chí cũng không dám tìm cái hẹn nào để gặp em lúc còn ở Nhật, thế là anh vùi đầu vào công việc, nhưng càng làm việc nhiều, anh càng mệt mỏi và muốn gặp em nhiều hơn, và rồi lại không biết lấy cái cớ gì để gặp em, cái vòng luẩn quẩn như vậy khiến chúng ra có nhiều mâu thuẫn. Và rồi khi đứng trên đây cùng với em. Anh thấy mình thật nhỏ bé. Anh biết mình không lãng mạn, lại là người rất hay ngại. Nếu em lo lắng, anh sẽ dời ngày cưới lại. Không sao cả! Nhưng anh muốn nói 1 điều: Anh muốn ở bên em mãi mãi, không chỉ như vậy, anh muốn phụng dưỡng cha mẹ em cùng cha mẹ anh với từ "Con rể" hay cái gì đó tựa tựa vậy....
Chợt ánh mắt anh chạm mắt cô...và anh đỏ mặt...:
- Có...được không...?
- ...Kazuo... - cô ôm chầm lấy anh - Vâng, đồng ý. Giám mục, con đồng ý!
Kazuo nâng cằm cô, và trao 1 nụ hôn thật ngọt ngào giữa tiếng vỗ tay của tất cả mọi người, hòa cùng với đôi mắt hạnh phúc của 2 bên đấng sinh thành. Lễ thành hôn thành công rực rỡ.
---Bắn pháo bông bên ngoài---
"Bụp!" những tiếng pháo nổ giòn giã bên ngoài cửa Thánh đường. Cô dâu ra ngoài gặp mọi người cùng với chú rể, không biết có phải không, nhưng 3 cô gái sói đã khóc rất nhiều cho Kazuo, vì anh lấy vợ sớm quá.
Những người bạn gái bao vây xung quanh, chuẩn bị nhận bó hoa mà cô dâu thảy.
Hana nhắm tít mắt, và tung bó hoa lên cao.
- Oa!! - cả đám ồ lên thì cô mới mở mắt.
Người chụp được bó hoa không phải con gái, mà là Tatsuki, anh chàng nổi trội đẹp trai.
- Tatsuki-san... - Hana cũng ngạc nhiên.
Trong đám con gái đó, anh cầm bó hoa và chìa lại cho Misao, anh mở cái hộp nho nhỏ ra, mỉm cười:
- Cùng anh nuôi con của em và anh nhé, Misao?
Tới lượt Misao bất ngờ đứng đực người ra, cô không biết việc gì đang xảy ra, mặc dù hôm nay ăn mặc rất là...đáng yêu, nhưng đôi má đang đỏ tấy lên của cô khiến cho mọi người cũng biết được cô đang ngạc nhiên xen lẫn hạnh phúc như thế nào.
- Tên...đần.... - cô ngại ngùng che mặt lại.
- Em đang mang thai con của anh đấy. - Tatsuki cười hiền.
- Hả...? - Misao tròn mắt ra...
Tất cả mọi người cũng đứng thở tại chỗ....
Tatsuki cầm lấy tay Misao, và đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, hôn nhẹ lên bàn tay cô, tỉnh rụi mỉm cười:
- Đùa đấy, anh đoán thế thôi. Vì dạo này em hay nói cảm thấy buồn nôn với thèm ăn nhiều quá... - anh chưa kịp nói hết thì...
- Không, tôi có con với anh thật mà. - cô chìa tờ giấy khám ra. - Không biết đã bao nhiêu tuần rồi nữa?
....
....
.....
"Ấu mài gót!!!!" cả đám muốn hét lên. Cả Kazuo cũng không biết nên để cái mặt như thế nào cho vừa lòng người ta.
- Tờ giấy đăng ký kết hôn thiếu chỗ của anh đấy. - cô cũng chìa cái hộp ra, đó là nhẫn cho anh.
Anh...không như người khác, cũng chìa tờ giấy đăng kí kết hôn ra...anh điền hết vào rồi, còn chỗ ký tên của cô nữa là xong...
Cả 2 nhìn nhau...với những ánh mắt khác...và cô rút bút kí tên.
Anh rút bút ra kí ngay tắp lự, rồi bế cô trên tay, vọt lẹ lên xe hơi, bảo lớn:
- Tạm biệt! Tôi đưa vợ tôi khám thai. Tôi sẽ báo lại cho mọi người biết sau!
Và rồi họ vù xe chạy đi.
...."Trời ơi...trời ơi là trời...mình bất ngờ quá, giờ không biết nên cười hay nên đơ tại chỗ đây nữa....trời ơi..." Kazuo há hốc mồm nhìn theo vệt khói xe.
- Kazuo... - Hana nắm tay anh, mỉm cười - Đi thôi, tới bữa tiệc...
Anh tưởng cô rất bình thường...nhưng khi nhìn sang mặt cô, giờ anh chỉ thấy 2 chấm tròn là con mắt, cái mũi, và cái miệng cử động như người máy của cô thôi...hẳn là cô rất sock khi biết Misao có thai với Tatsuki...
"...Vợ à...đừng bất ngờ quá...tổn hại..tổn hại...May mà gia đình Misao đi Osaka rồi..." anh xoa đầu cô...
....
À mà từ đầu truyện cũng đùa đấy, không có thật đâu.