Tatsuki mỉm cười, đưa lon nước cho anh chàng Kazuo đang nằm rũ rượi trên ghế gỗ công viên. Với sự xuất hiện của 2 anh, quá là hay ho khi ai đi ngang qua cũng nhìn 2 anh đang "nói chuyện" với nhau rất ư là thân mật. Vâng, theo cái thể loại đúng là mọi người nghĩ đó là "Đam mỹ"....anh cũng không biết làm gì cho nhiều, ngoại trừ giúp Kazuo bớt bay theo gió mây.
- Này.... - chợt Kazuo lên tiếng - Cậu có mối quan hệ gì với Misao bé bỏng của tôi vậy?
- Hả?..- Tatsuki tự dưng mỉm cười khi được 1 người đặt câu hỏi thú vị. - Đương nhiên là tôi theo đuổi cô em gái của anh rồi.
Kazuo liếc Tatsuki, rồi ngả lưng ra phía sau, nói:
- Cậu tên gì, tôi quên mất rồi.
- Akira Tatsuki. - anh lại cười, và uống chút nước.
- Cậu có thật lòng với em ấy không vậy? - Kazuo hỏi.
Tatsuki đổi sang con mắt như muốn cắm sâu anh chàng, rồi bâng quơ:
- Hỏi thừa.
- Đừng có được nước làm tới, thằng nhóc đẹp trai kia! - anh ta gào lên.
- Cho tôi hỏi câu này.
Tatsuki lại nhìn sang Kazuo, rồi ngồi xuống ghế gỗ chung với anh chàng, mái tóc màu vàng xõa xuống, giọng trầm trầm vang lên:
- Không cùng họ, nhưng sao cô ấy gọi anh là anh hai?
Không biết câu hỏi này có khó trả lời không, nhưng nó khiến Kazuo đang rất buồn rầu chợt cười phá lên như thằng điên thế kỷ....và vỗ vai Tatsuki lia lịa:
- Misao không nói cho cậu biết à!!
- Không...- Tatsuki cố gắng kiềm chế hết mức có thể trước cái tình cảnh này.
- Chúng tôi không chỉ là anh em!
Chợt nụ cười thỏa mãn của Kazuo dập tắt khuôn mặt bình tĩnh của Tatsuki, như phát hiện ra điều gì, anh chàng nhăn mặt, hỏi lại:
- Không chỉ là....anh em?
- Đúng vậy. Chúng tôi không chỉ là anh em.. -
Nụ cười anh chàng kia vẫn chưa thể tắt, khiến Tatsuki thấy có gì đó sắp xảy ra, anh chưa kịp nói gì thì câu nói đứt quãng bởi giọng của Misao:
- Anh ấy là hôn phu tương lai của tôi.
Phá nát khung cảnh yên bình lúc này.