Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

27.

Trần Chiêu Ngọc hoàn toàn trợn tròn mắt.

Cậu lập tức xoay người, đẩy mạnh Cố Mộ Chinh dậy, không cho hắn ngủ tiếp.

"Cậu với tớ, chẳng lẽ không phải lâu ngày sinh tình?"

"Không phải tình bạn biến chất sao?"

"Không phải trước đây đầu óc cậu có vấn đề sao?"

Cố Mộ Chinh: ...

Tốt thật, ngày đầu tiên yêu đương mà đã bị bạn trai nói mình đầu óc có vấn đề.

Hắn vừa tỉnh ngủ, giọng vẫn còn hơi khàn, nhưng vẫn ôm chặt Trần Chiêu Ngọc hơn mấy phần: "Cậu đã biết rồi?"

Trần Chiêu Ngọc chỉ tay vào hắn, làm bộ dáng bị tổn thương sâu sắc: "Cậu cậu cậu!!!"

"Cậu thế mà không thật lòng muốn làm bạn với tớ!"

Cố Mộ Chinh nghĩ nghĩ, rồi sảng khoái thừa nhận.

Ai mà thật lòng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, lại đi làm bạn với người ta chứ.

"Cậu ngay từ đầu đã..."

"Ừ." Ngay từ đầu, tâm tư đã chẳng trong sáng rồi.

Ở nơi đất khách quê người, trong đầu hắn chỉ toàn là hình bóng ấy. Lệch múi giờ mà vẫn chờ cuộc gọi của người kia, chỉ vì mấy tin nhắn lửng lơ trên WeChat mà trái tim đã bị nắm chặt.

Nhưng lúc đó không phải thời điểm thích hợp để theo đuổi. Hắn không thể cứ thế mà luôn ở bên cạnh Trần Chiêu Ngọc được.

Trần Chiêu Ngọc ngẩng đầu hôn hắn một cái.

"Thôi được rồi, tớ tha thứ cho cậu."

Cậu lại nhịn không được, hôn thêm một cái nữa.

Thầm yêu, hẳn là rất cực khổ nhỉ. Vậy thì cả quãng đời còn lại, cậu sẽ dùng để yêu thương người này.

Thiên trường địa cửu.

Phiên ngoại: Yêu thầm

Dạo gần đây, Trần Chiêu Ngọc khá bận, không có thời gian trả lời tin nhắn của bạn tốt Cố Mộ Chinh.

Có khi đang ăn cơm, cậu cũng chỉ cúi đầu nhắn lại vài câu rồi quên mất, để lại mấy tin chẳng đầu chẳng đuôi.

Cuối tháng, rốt cuộc cậu cũng lo xong việc học hành, bất chợt thấy tin nhắn Cố Mộ Chinh nói sẽ về nước hai ngày.

Trần Chiêu Ngọc lập tức chạy đến nhà hắn, giúp thu dọn hành lý.

"Sao đột nhiên về hai ngày? Không phải đang học à?"

Cố Mộ Chinh khẽ dời ánh mắt đi, không dám nhìn cậu quá lâu: "Về lấy ít đồ."

Trần Chiêu Ngọc bật cười: "Thứ gì quan trọng đến mức cậu phải tự về lấy thế?"

Cố Mộ Chinh không đáp.

Hắn đâu thể nói rằng dạo gần đây Trần Chiêu Ngọc trả lời tin nhắn lúc có lúc không, khiến hắn thấp thỏm không yên, nhớ đến phát điên lên được.

Hắn chỉ muốn về nước hai ngày, để đêm khuya khi mơ màng tỉnh giấc, còn có thể hồi tưởng lại vài tháng qua.

Mấy ngày sau, hắn quay lại trường tiếp tục việc học. Lúc này, mới nhận được tin nhắn từ Trần Chiêu Ngọc.

[ Đồ ngốc, tớ biết cậu nhớ nhà. ]

[ Tớ thông minh thế sao lại không nhìn ra được chứ. ]

Cố Mộ Chinh nhắn lại.

[ Đúng vậy. ]

[ Nhưng thông minh như cậu, sao lại không nhìn ra được?]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang