Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

8.

Trần Chiêu Ngọc muốn giữ khoảng cách với Cố Mộ Chinh, nhưng lại sợ hắn giận, sợ hắn buồn.

Nói không đi xem buổi biểu diễn, vậy mà quay đầu lại gọi điện thoại cho hắn.

Mỗi tối trước khi ngủ đều nhắn tin, vì chột dạ mà giọng nói lúc nào cũng mềm mại, còn mang theo chút làm nũng.

Cậu hoàn toàn không nhận ra, cách này ngược lại còn dính người hơn trước.

Chưa kịp kiềm chế, đã cùng hắn đi chơi không biết bao nhiêu lần—cưỡi ngựa, xem phim, những thứ thích chơi đều không bỏ qua.

9.

Bạn chung tổ chức sinh nhật, Trần Chiêu Ngọc và Cố Mộ Chinh đương nhiên cũng tham gia.

Tiệc đã quá nửa.

Trần Chiêu Ngọc uống chút rượu, hơi ngà ngà say, đầu óc choáng váng, hai gò má ửng hồng, ánh mắt nhìn người cũng dịu đi vài phần.

Cậu đi tìm Cố Mộ Chinh trong phòng nghỉ, vừa đến cửa thì nghe thấy hắn đang nói chuyện với bạn.

Người kia cũng là bạn chung của bọn họ.

"Cho nên, dạo gần đây dọa A Ngọc chạy mất à?" Bạn hắn cười trêu.

"Đừng gọi cậu ấy như vậy."

"Ui, chiếm hữu ghê nhỉ."

"Chuyện thằng ranh nhà họ Tần bị điều đến chi nhánh công ty ở thành phố khác, mấy năm nữa chưa chắc về được là mày làm?"

Người nhà họ Tần kia chính là người từng nói muốn theo đuổi cậu hôm trước.

Trần Chiêu Ngọc đứng ngoài cửa, không đẩy cửa bước vào.

"Ừ." Cố Mộ Chinh thản nhiên đáp.

"Mày làm vậy, không sợ A Ngọc biết mày yêu cậu ấy đến phát điên à?"

Cố Mộ Chinh cười: "Sớm muộn gì cậu ấy cũng phải biết."

Trần Chiêu Ngọc nháy mắt tỉnh rượu.

Lần này là chính miệng Cố Mộ Chinh nói ra.

Hơi thở cậu rối loạn, chẳng còn tâm trí để suy nghĩ, cuống quýt quay đầu bỏ chạy. Vừa chạy vừa vội vàng nhắn tin cho Cố Mộ Chinh, bảo rằng mình về trước, rồi không ngoảnh lại mà lao thẳng về nhà.

Cố Mộ Chinh thực sự thích cậu, còn muốn theo đuổi cậu.

Vậy cậu không thể không thích, không thể không đáp lại sao?

10.

Trong phòng nghỉ, hai người bên trong đều nghe được tiếng động ngoài cửa.

"Ai?"

Cố Mộ Chinh khẽ cười, đáp: "Là A Ngọc. Cậu ấy nghe thấy rồi."

Hắn rũ mắt, khóe môi nhẹ cong: "Sớm muộn gì cũng phải biết thôi."

Ánh mắt sâu thẳm, tựa như thợ săn lặng lẽ phục kích, không ai nhìn thấu rốt cuộc hắn có chắc chắn bắt được con mồi hay không.

Một lát sau, hắn đứng dậy: "Xin lỗi, hôm nay tao đi trước."

"Bây giờ à?"

"Đi dỗ người ta."

11.

Trần Chiêu Ngọc sợ đến chết khiếp, cậu thực sự hoảng hốt vô cùng.

Tại sao Cố Mộ Chinh cứ nhất định phải thích cậu? Không thể cứ làm bạn tốt mãi sao?

Cậu ngồi trên sofa giữa phòng khách, đầu óc trống rỗng.

Chuông cửa vang lên.

Người đến chính là Cố Mộ Chinh.

Cậu chần chừ một lát rồi mở cửa, để Cố Mộ Chinh vào nhà.

Cố Mộ Chinh cũng có uống chút rượu, nhưng không hề say, thậm chí sắc mặt chẳng mấy đổi, chỉ có ánh mắt mang theo chút lười biếng và lưu luyến.

Đặc biệt là khi nhìn cậu, ánh mắt thong thả lướt qua gương mặt đỏ bừng đến tận đôi môi, từng chữ thốt ra trầm thấp: "Có thấy choáng váng không?"

Hắn mang theo một canh giải rượu.

Trần Chiêu Ngọc tim đập càng nhanh.

Không chỉ có canh giải rượu, mà còn một bó hoa.

Hoa này không phải vừa mới mua, vì giờ này các tiệm hoa đều đã đóng cửa.

Nghĩa là, sáng nay hắn đã mang theo hoa tới.

Trần Chiêu Ngọc giấu tay ra sau lưng, không chịu nhận lấy.

Nhưng Cố Mộ Chinh cũng chẳng ép, chỉ đặt bó hoa lên bàn trà.

"Cậu mua hoa làm gì?"

"Cậu nói xem?"

Trần Chiêu Ngọc không đáp, chỉ quay mặt đi chỗ khác.

Cậu muốn chuyển chủ đề, muốn như lần trước giữ khoảng cách, để Cố Mộ Chinh bình tĩnh lại một chút.

Nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Cố Mộ Chinh nói: "Bé ơi, cậu sợ tớ đang theo đuổi cậu à?"

Trần Chiêu Ngọc hoảng sợ, vội ngước mắt nhìn hắn.

Cậu muốn giả vờ như không biết gì, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, cậu muốn giữ mối quan hệ bạn bè này.

Thế nhưng, tất cả đã bị Cố Mộ Chinh phá vỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK