24.
Trần Chiêu Ngọc cảm thấy mình toi rồi, thật sự trở thành vợ của Cố Mộ Chinh.
Đáng sợ nhất là... cậu hoàn toàn tự nguyện.
Cố Mộ Chinh nhìn cậu: "Bạn trai."
Hắn nâng tay xem đồng hồ, kim phút vừa vặn chỉ đúng 12 giờ.
Người hắn thích, trước khi sinh nhật kết thúc, đã thực hiện nguyện vọng của hắn.
Trần Chiêu Ngọc giơ tay bật đèn đầu giường.
"Đây là phòng nào vậy?" Cậu liếc mắt nhìn quanh, không nhận ra, chắc là một phòng khách bất kỳ.
Nơi này cậu gần như chưa từng đến, Cố Mộ Chinh đương nhiên cũng vậy.
Chưa từng đến, vậy mà hắn lại bế mình vào đây, rồi ném thẳng lên giường.
Trần Chiêu Ngọc có chút bực bội, trừng hắn một cái.
"Không hỏi tớ ở phòng nào à?"
Cố Mộ Chinh chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, đã khiến cậu ngã xuống giường, thuận thế đè lên.
"Không hỏi. Lỡ làm loạn phòng cậu, lại mất công dọn dẹp."
Trần Chiêu Ngọc bị hắn đè đến choáng váng mới dần hiểu ra—hắn ôm mình vào đây, chẳng qua là vì bên ngoài không thoải mái, không thể hoàn toàn vây cậu vào trong lòng ngực.
A! Thật đúng là... cậu còn coi Cố Mộ Chinh là bạn tốt, ai dè hắn lại là loại người này!
Hai tay cậu bị giữ chặt, chẳng thể tránh ra, chiếc đồng hồ trên cổ tay bị đè ép để lại vết hằn.
Da cậu vốn mềm, rất dễ lưu lại dấu vết.
Cố Mộ Chinh tháo đồng hồ của cậu ra, lòng bàn tay vuốt nhẹ trên cổ tay cậu một lúc, rồi cũng gỡ hết đồ trên người mình xuống.
"Nếu không muốn, có thể đẩy ra." Hắn nói.
Trần Chiêu Ngọc ngoài miệng cứ nói là không muốn, nhưng động tác lại chẳng có ý đẩy hắn ra.
Cố Mộ Chinh bật cười khẽ, chậm rãi cởi quần áo cậu.
Một đêm điên cuồng.
25.
Trần Chiêu Ngọc ngủ một giấc đến tận giữa trưa, cả người ê ẩm, eo đau lưng mỏi, giọng nói cũng khàn đặc vì khóc quá nhiều.
Cậu ghé vào lòng Cố Mộ Chinh, tiện tay lướt điện thoại.
Vừa mở WeChat ra đã thấy bài đăng mới nhất của Cố Mộ Chinh.
[Ở bên nhau.]
Bài đăng được đăng lúc nửa đêm, kèm theo bức ảnh hắn cầm que pháo sáng.
Một loạt bạn chung vào bày tỏ cảm xúc, ai cũng hiểu ý tứ trong đó.
[Ha ha ha ha ha, chúc hai người 99999999 ha.]
Trần Chiêu Ngọc vốn không định đăng gì, nhưng lại sợ Cố Mộ Chinh buồn, bèn miễn cưỡng đăng một cái.
[Ở bên nhau.]
Lần này, số lượt thả tim còn nhiều hơn.
[Ui, theo đuổi thành công rồi ha.]
[Cố Mộ Chinh rốt cuộc như nguyện rồi.]
[Cảm ơn, lại tin vào tình yêu.]
Câu "rốt cuộc như nguyện" kia là do một người bạn thân của Cố Mộ Chinh bình luận.
Trần Chiêu Ngọc mở cửa sổ chat riêng, nhắn tin hỏi cậu ta.
['Rốt cuộc như nguyện' là có ý gì vậy?]
[Chính là thích cậu đã lâu rồi đó.]
[Nó chưa từng nói với cậu hả?]
[A Ngọc à, hai người mới làm bạn không bao lâu, nó đã theo đuổi cậu rồi đấy.]
[Anh em, Cố Mộ Chinh từ trước đến nay chưa từng nghĩ chỉ làm bạn với cậu đâu.]
26.
Cậu và Cố Mộ Chinh quen nhau trong một buổi tiệc nào đó.
Khi đó, hắn vừa tròn mười tám, đang trong kỳ nghỉ hè cuối cấp ba. Vì quá chán, cậu theo chị gái đến dự một buổi tiệc xa lạ.
Lần đầu tiên thử uống rượu, mới uống nửa ly đã thấy đầu óc quay cuồng, đành phải tìm một phòng nghỉ để tạm nghỉ ngơi.
Không ngờ trong phòng đã có người—là Cố Mộ Chinh.
Cố Mộ Chinh thấy mặt cậu đỏ bừng, cứ tưởng cậu bị sốt, giơ tay chạm nhẹ lên trán cậu kiểm tra nhiệt độ.
Trần Chiêu Ngọc lờ đờ lẩm bẩm, bảo mình không bị sốt, chỉ là uống say thôi.
Cậu không muốn ai biết mình tửu lượng kém, bèn mạnh miệng khoe khoang: "Tôi uống nhiều lắm, mấy ly lớn!"
"Anh em à, cậu không biết thôi! Phải ly bát lớn đó!"
Cố Mộ Chinh, người vừa tận mắt thấy cậu chỉ mới uống nửa ly: "Ừ, cậu lợi hại thật."
Trần Chiêu Ngọc nghe vậy, hài lòng gục đầu xuống sofa, ngủ thẳng cẳng.
Khoảng hai mươi phút sau, cậu tỉnh lại, rượu cũng đã bay hơi được phân nửa.
Cố Mộ Chinh vẫn chưa rời đi, chỉ cúi đầu xem điện thoại.
Hắn ngẩng lên nhìn Trần Chiêu Ngọc, hỏi: "Cậu tên gì?"
"Trần Chiêu Ngọc. Còn cậu?"
"Cố Mộ Chinh."
"Thì ra cậu chính là Cố Mộ Chinh đó hả? Tớ từng nghe chị tớ nhắc đến cậu, cậu giỏi thật đấy."
Cậu lười biếng dựa sát vào Cố Mộ Chinh trên sofa. Cố Mộ Chinh hơi mất tự nhiên, dịch sang một chút, để cậu có thể ngồi thoải mái hơn.
Trần Chiêu Ngọc hai tay ôm má, ánh mắt sùng bái nhìn hắn: "Vậy cậu nhảy lớp, có thật không?"
"Ừ."
"Oa!" Trần Chiêu Ngọc rất thích khen người khác, lập tức phối hợp mà tán thưởng.
Cậu lại xích gần thêm chút nữa, định tựa đầu lên vai đối phương.
"Bình thường cậu thích làm gì? Chúng ta cùng chơi đi?"
Mặt Cố Mộ Chinh hơi đỏ lên, nhưng không né tránh.
Hắn không trực tiếp trả lời mà hỏi lại: "Cậu thích gì?"
Trần Chiêu Ngọc thích rất nhiều thứ, bèn thao thao bất tuyệt kể ra một loạt.
Cố Mộ Chinh khẽ mỉm cười, nhìn cậu: "Những thứ cậu thích tớ đều thích."
"Trùng hợp ghê!" Nếu đây không phải duyên phận thì là gì? Chứng tỏ cậu với Cố Mộ Chinh chính là anh em trời sinh mà!
Cố Mộ Chinh cụp mắt xuống, giọng trầm thấp: "Ừ, trùng hợp."
Đó là lần đầu tiên hắn nói dối, không quá thành thạo.