12.
Trần Chiêu Ngọc không biết phải nói gì, cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Dù chưa từng yêu đương, cậu cũng hiểu bầu không khí hiện tại có gì đó không đúng, ám muội đến mức khiến người ta bối rối.
Cố Mộ Chinh không nói thích cậu, cũng chẳng thừa nhận đang theo đuổi, ngược lại chỉ hỏi cậu có sợ không.
Cậu quả nhiên mắc bẫy, bật thốt: "Ai sợ?"
"Cậu mới sợ ấy."
Cố Mộ Chinh nhếch môi cười: "Được, là tớ sợ."
Trần Chiêu Ngọc không biết phải làm gì ngoài cúi đầu uống bát canh giải rượu hắn mang đến.
Mùi vị có chút lạ, không đến mức khó uống, nhưng cũng chẳng giống loại canh mà dì hoặc đầu bếp chuyên nghiệp có thể làm ra.
"Không ngon à?" Cố Mộ Chinh thấy cậu khẽ nhíu mày, chính mình cũng chau mày theo.
"Uống được, đây là cậu làm à?" Trần Chiêu Ngọc hỏi hắn.
"Ừm."
"Cậu tự nấu canh giải rượu làm gì? Rõ ràng đâu có biết xuống bếp." Cậu nói xong mới ý thức được điều gì, lập tức nhíu mày đầy ảo não.
"Đừng nói nữa."
Vì sao hắn tự mình nấu, chỉ cần nghĩ một chút là hiểu ngay.
Nhưng cậu không dám vạch trần.
Cố Mộ Chinh thật sự chẳng nói thêm gì.
Trần Chiêu Ngọc thoáng thở phào, thầm nghĩ người anh em tốt của cậu vẫn luôn dịu dàng như vậy, chỉ là phút chốc xúc động mà thôi, không sao cả, sẽ sớm quay lại bình thường.
Cậu cúi đầu uống canh, động tác ngoan ngoãn đến lạ. Vì cúi đầu, cần cổ trắng nõn thon gầy vô tình lộ ra.
Cố Mộ Chinh nhìn một lúc, sau đó lùi nửa bước, ánh mắt trầm xuống, ngón cái thong thả vu.ốt ve khớp ngón trỏ, như thể đang vô thức phát ti.ết điều gì đó.
13.
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, sinh nhật của Cố Mộ Chinh cũng sắp đến.
Trần Chiêu Ngọc đến tòa nhà Cố thị trước một ngày.
Sinh nhật lần này có rất nhiều bất ngờ đã được chuẩn bị, nhưng cậu muốn trao món quà tự tay chuẩn bị trước một ngày.
Năm trước, đến sinh nhật cậu, Cố Mộ Chinh ngoài miệng bảo không về được, kết quả hơn nửa đêm lại bay về, đúng 0 giờ ôm bánh kem gõ cửa nhà cậu.
Còn tặng một chiếc nhẫn đuôi, lúc đeo lên cho cậu còn cười hỏi số đo ngón áp út.
Cậu khi ấy ngây thơ chẳng nghĩ nhiều, bây giờ nhớ lại mới thấy có gì đó không ổn.
Nhà ai lại có kiểu anh em tốt quan tâm số đo ngón áp út của nhau chứ?!
Dù sao thì, chuyện anh em tốt muốn theo đuổi mình tạm thời có thể gác lại, sinh nhật vẫn phải trôi qua vui vẻ cái đã.
Cậu ôm hộp quà, thuận lợi đi vào văn phòng Cố Mộ Chinh.
Không nhân viên nào ngăn lại, chị gái lễ tân còn che miệng cười.
Tiêu rồi, biểu cảm này giống hệt lúc em họ cậu say mê ghép đôi CP nào đó.
Nhưng cậu không thể hỏi, chỉ có thể nhịn, làm bộ không quan tâm. Nếu gặng hỏi hoặc giải thích, chẳng phải lại càng kỳ quặc sao?
Thôi thì cứ để họ ghép, dù sao đây cũng chỉ là CP tình bạn đơn thuần mà thôi.
14.
Cố Mộ Chinh đang họp.
Trần Chiêu Ngọc ôm hộp quà, đi vào phòng nghỉ trong văn phòng chờ hắn.
Cậu chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng đầu gác lên cánh tay, gương mặt mềm mại hơi áp xuống, hàng mi dài càng rõ ràng. Một tay vô thức nghịch chiếc giá bút trên bàn.
Đây là một món giá bút trêu ghẹo, chỉ cần đẩy bút ra là sẽ thấy một hình nhân nhỏ lè lưỡi làm mặt quỷ.
Năm trước cậu tặng cái này chỉ để chọc người ta, không ngờ Cố Mộ Chinh lại thật sự giữ lại.
Hì hì, vẫn thú vị ghê. Cậu chọc chọc hình mặt quỷ.
Nhưng rồi đột nhiên nghĩ, có khi nào Cố Mộ Chinh giữ lại không phải vì tình bạn đơn thuần hay không?
Nụ cười trên môi nhạt dần, không còn hì hì nữa.
Ngoài cửa kính mờ, Cố Mộ Chinh bóng dáng cao lớn đứng đó, mơ hồ trò chuyện cùng người khác, hẳn đang bàn chuyện công việc.
Cách một cánh cửa, Trần Chiêu Ngọc có thể nghe thấy giọng hắn, không quá hòa nhã, lạnh băng đến mức khiến người ta phát run.
Từ trước đến nay, cậu chưa từng nghe Cố Mộ Chinh nói chuyện bằng giọng điệu như vậy.
Hung dữ quá đi.