Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

15.

Cửa kính bị đẩy ra, thần sắc Cố Mộ Chinh có chút mất kiên nhẫn, chân mày nhíu chặt.

Hắn giơ tay nới lỏng cà vạt, yết hầu khẽ chuyển động.

Trần Chiêu Ngọc ngơ ngác ngồi dậy, có phần mờ mịt nhìn hắn.

Lần đầu tiên, cậu cảm thấy Cố Mộ Chinh như vậy có chút xa lạ. Đối với người ngoài, hắn lạnh lùng đến mức ngay cả một nụ cười cũng không có.

Nhưng Trần Chiêu Ngọc không hỏi gì, chỉ đứng dậy, rót một cốc nước ấm đưa tới.

"Cậu có khát không?"

Cố Mộ Chinh nhìn đôi môi cậu khẽ mấp máy, nhận lấy cốc nước rồi uống một ngụm:

"Ừm, khát."

16.

"Nào, mau mở ra xem!" Cậu cảm thấy khí thế lạnh lùng của Cố Mộ Chinh đã dịu đi nhiều, liền kéo tay hắn, giục hắn mở quà.

Cậu lười ngồi lại ghế, nên ngồi luôn lên bàn làm việc của Cố Mộ Chinh, đẩy xấp tài liệu sang bên cạnh để tạo chỗ trống. Một tay chống cằm nhìn hắn mở quà, một bên vô thức đung đưa chân.

Cậu mặc quần đùi, đôi chân thẳng tắp, làn da trắng nõn.

Cố Mộ Chinh thoáng siết chặt ngón tay, giọng nói trầm thấp khàn khàn:

"Xuống dưới, đừng ngồi đó."

"Không, tớ cứ ngồi đây." Trần Chiêu Ngọc không tự giác còn cố tình làm nũng.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn bị Cố Mộ Chinh bế bổng lên, cánh tay hắn siết chặt lấy chân cậu, đặt cậu xuống ghế.

"Cậu làm cái gì vậy!" Cậu hoảng hốt, tim đập loạn nhịp.

Cố Mộ Chinh chống một tay lên lưng ghế, cúi mắt nhìn cậu.

Ánh mắt đó khiến Trần Chiêu Ngọc không dám nói tiếp nữa.

Gần đây anh em tốt củ cậu có hơi cảm tính quá mức, không thể chọc vào.

"Mau... mau mở quà đi." Giọng Trần Chiêu Ngọc hơi run rẩy.

"Ừm." Cố Mộ Chinh mở hộp quà.

"Không phải mai mới là sinh nhật sao? Sao lại tặng sớm vậy?"

"Ngày mai tặng thì đâu gọi là bất ngờ, ngày mai còn có quà khác."

Cố Mộ Chinh cong môi.

Trong hộp là một cặp khuy măng sét.

Không quá tinh xảo, nhưng cậu đã mất rất lâu để học mới làm được.

Ánh mắt Cố Mộ Chinh khẽ dao động.

Trần Chiêu Ngọc sợ hắn hiểu lầm, cuống quít giải thích:

"Làm gì, chẳng lẽ không thể tặng sao?"

"Cậu cũng tự xuống bếp làm canh giải rượu cho tớ mà?"

"Tớ làm khuy măng sét cho cậu thì sao chứ?"

Người đàn ông trước mặt nửa ngồi xổm xuống, ngước mắt nhìn cậu: "Giúp tớ đeo vào đi."

Trần Chiêu Ngọc cúi đầu, tỉ mỉ cài khuy cho hắn.

"Bé sao lại ngoan thế này chứ."

Một tiếng "bé cưng" suýt nữa làm cậu hồn lìa khỏi xác.

Tay Trần Chiêu Ngọc run lên.

"Cậu! Không được gọi như vậy!"

Lần trước cũng thế, sao cứ gọi cậu là bé vậy chứ!

Cố Mộ Chinh ngửa đầu, ánh mắt chăm chú nhìn gò má đang ửng đỏ của hắn. Hiếm khi hắn không xin lỗi, cũng không sửa miệng.

Hắn đang đợi phản ứng của Trần Chiêu Ngọc.

Nhưng Trần Chiêu Ngọc không tiếp tục truy cứu, cũng không bắt hắn hứa sẽ không gọi như vậy nữa.

Cố Mộ Chinh nghiêng mặt đi, khẽ cười: "Chờ kinh hỉ ngày mai của cậu."

17.

Trần Chiêu Ngọc đã tra cứu rất nhiều trên mạng, sớm lên kế hoạch cho ngày này.

Trước tiên, cậu xin mật mã cửa phòng của Cố Mộ Chinh, lén giấu vài món quà bên trong.

Đúng 0 giờ 1 phút, cậu gọi video, bắt Cố Mộ Chinh đi tìm quà.

"Gợi ý nè, trong tủ quần áo có đó."

Cố Mộ Chinh kéo cửa tủ ra, quả nhiên nhìn thấy một món quà được gói bọc tinh xảo.

Hắn mở ra, là một chiếc áo khoác thuộc bộ sưu tập thu đông mới ra mắt của một nhãn hiệu nổi tiếng.

"Thích không?"

"Thích."

Suốt một tiếng sau đó, Trần Chiêu Ngọc liên tục chỉ đạo, khiến hắn lục tung căn phòng để tìm tổng cộng bốn, năm món quà.

"Thích không? Mỗi món đều do tớ cẩn thận chọn đấy."

Cố Mộ Chinh nhìn thẳng vào cậu qua màn hình: "Ừm, thích."

Lúc này Trần Chiêu Ngọc mới ý thức được câu nói đó không chỉ là trả lời cậu, mà còn mang theo một tầng ý nghĩa khác.

Cậu hoảng loạn đến mức không kịp nói tạm biệt, lập tức tắt video.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK