Mặc dù ngoài miệng nói là nghĩa muội nhưng bọn họ đều cảm thấy Lục thiếu gia che giấu tai mắt người ta, có lẽ sau này sẽ trở thành Lục thiếu phu nhân tương lai.
Lại thêm hành vi cử chỉ của cô nương này không giống nhà bình thường, có lẽ là tiểu thư nghịch ngợm nhà ai đó.
Cho nên dù có phòng bếp nhỏ thì bọn họ cũng không nghĩ nàng lại đích thân xuống bếp!
Nhưng động tác của Yến Thu Xu quá thành thạo, đứng trước bếp chặt thịt khiến người ta cảm thấy đây là địa bàn của nàng, người ngoài không chen vào lọt. Hứa ma ma hoảng hốt nhìn Thủy Mỗi xin giúp đỡ.
Thủy Mỗi cũng mờ mịt lắc đầu, được rồi, chủ tử nói sao thì bọn họ làm vậy đi, như thế sẽ không sai.
Hai người căng thẳng cũng làm cho Yến Thu Xu chú ý tới, nàng giật mình, nghĩ rồi nói: "Hứa ma ma, phiền bà nhóm lửa. Thủy Mỗi, giúp vo gạo!"
"Vâng!" Có nhiệm vụ, hai người cùng thở ra, bắt đầu bận rộn làm việc.
Chỉ chốc lát sau, gạo được rửa sạch cho vào nồi, lửa cũng nhóm xong chiếu lên phòng bếp đỏ rực. Yến Thu Xu băm thịt xong, tạm thời không có việc làm, nàng đi dạo trong viện, thả lỏng một phen.
Vì đi đường, nàng ở trên xe ngựa nhiều ngày như thế, xương cốt sắp tan thành từng mảnh.
Đi dạo một vòng, Yến Thu Xu canh thời gian về phòng bếp, đúng lúc gạo được nấu nở, cháo hoa đã xuất hiện lớp bọt. Nàng cho thịt băm vào, thêm muối, gia vị quấy một phen để thịt hòa vào cháo. Canh thời gian uống cạn nửa chén trà lại thêm hành xắt nhuyễn vào.
Mà lúc này, trong nồi tỏa lên mùi gạo thơm trong trẻo, trong hương vị nồng đậm đó lại xen lẫn mùi thịt, mùi vị kia nhẹ nhàng lại không dầu mỡ, như có như không hấp dẫn người ta.
"Có thể múc rồi!" Yến Thu Xu ngửi thấy mùi thơm, cười thỏa mãn bắt đầu múc cháo.
Nhưng lần này nàng vừa định múc thì Thủy Mỗi đã đi lên một bước cầm muôi, cười nói: "Cô nương bận rộn hồi lâu, để nô tỳ làm đi."
Nói đùa!
Nàng ấy là nha hoàn được phân phối đến chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Yến Thu Xu, nếu để nàng tự làm khi quản gia biết sẽ bị trừ tiền công.
Yến Thu Xu im lặng, nàng vẫn chưa quen có người hầu hạ trong bếp, nhưng thấy nụ cười sốt sắng của Thủy Mỗi, nàng vẫn lui ra sau hai bước: "Ừm, được, làm phiền."
"Cô nương khách khí quá rồi, đây là chuyện nô tỳ nên làm." Thủy Mỗi vội đáp, chỉ là nụ cười trên mặt tăng lên nhiều, giọng nói thân thiết hơn.
Nàng ấy lấy một chiếc bát cỡ bàn tay từ trong tủ ra.
Hoa văn rất xinh đẹp, nhìn rất tinh tế, chỉ là... Quá nhỏ.
Thời đại này nhà quyền quý, nữ tử đều dùng bát lớn như thế, vì lượng cơm ăn chẳng ra sao cả.
Chỉ là Yến Thu Xu thì khác, lượng cơm nguyên thân ăn không nhiều, nhưng nàng đến đây vẫn ăn nhiều hơn một chút. Bây giờ nàng đói bụng, một chén nhỏ như thế nàng cảm thấy mình có thể ăn mấy bát.
Nhưng dù sao cũng mới đến, Yến Thu Xu suy nghĩ một lát, ban đêm không nên ăn quá no, ăn ít một chút: "Giúp ta múc ba bát."
Thủy Mỗi hỏi: "Có khách đến ạ?"
Yến Thu Xu im lặng nói: "Ta ăn."
Thủy Mỗi: "?"
Nàng ngẩn người vô thức nhìn cô nương trước mắt.
Quý nữ nhà ai ăn nhiều như thế?
Nhất là thân hình yếu ớt, gầy gò làm người ta thương tiếc, nhiều lắm chỉ ăn một bát và hai chiếc bánh ngọt thôi chứ!
Nhưng nàng ấy chỉ kinh ngạc trong một giây, lập tức cúi đầu xuống.
Yến Thu Xu vờ như không nhìn thấy, bình tĩnh đi ra ngoài.
Ăn nhiều hơn bình thường, nhưng nấu cơm là chuyện tốn sức, nếu ăn không ngon thì sao nàng có sức lực làm việc được!
Cho nên nàng không hề ngượng ngùng!
Yến Thu Xu nghĩ thế nhưng sau khi đi ra vẫn lén vuốt mặt. Ở hiện đại, sức ăn của nàng xem như bình thường, sao đến cổ đại thì thành nhiều thế này? Lúc này sao thế? Dạ dày nguyên chủ nhỏ, nàng mới mở rộng từng chút thôi mà!
Thủy Mỗi nhìn qua, không nhịn được mà cười trộm.
Xem ra, người chủ nhân này dễ ở chung hơn so với những quý nữ trong ấn tượng.
Phòng ăn ở thiên sảnh, Tiêu gia giàu có, cho Yến Thu Xu là một vị khách không đáng chú ý ở trong viện vô cùng lớn, trong thiên sảnh cũng bố trí bàn tròn không nhỏ.
Nàng ngồi xuống trước, Thủy Mỗi bưng cháo qua đưa đến trước mặt nàng: "Cô nương từ từ dùng."
Yến Thu Xu gật gật đầu, nhắc nhở: "Đúng rồi, ta ăn ba bát, còn bao nhiêu các ngươi ăn nhé?"
"Đa tạ cô nương ban thưởng." Thủy Mỗi vội nói.
Yến Thu Xu hơi lúng túng: "Chuyện này xem như ban thưởng gì chứ."
"Đương nhiên là tính rồi, cô nương làm cháo thịt nạc này thơm quá, chắc chắn rất ngon." Thủy Mỗi nói ngọt khen ngợi, nô bộc ăn cơm tập thể, thỉnh thoảng được ban thưởng điểm tâm, nàng ấy chưa từng được nếm cơm quý nhân đích thân làm.
Thảo nào Lục thiếu gia cố ý bảo quản gia xây phòng bếp.
"Ngươi ăn đi, không cần hầu hạ." Yến Thu Xu nhắc nhở, thấy Thủy Mỗi rời đi nàng mới cầm thìa.
Cháo thịt nạc được đun lên không có màu trắng tinh khiết của gạo, màu hơi tối còn kèm màu xanh non. Cháo được đựng trong bát mỏng tráng men tăng thêm phần cao cấp.
Mới chậm trễ một chút, lúc này mặt trên của cháo đã nguội mất, tạo thành màng mỏng. Dùng thìa chạm thử, màng bị phá vỡ, hơi nóng bay ra mùi thơm nồng đậm.
Nàng múc một muỗng nhỏ, thổi nhẹ, sau khi nguội rồi vội vàng ăn.
Rau xanh và cháo mang theo vị ngọt lại xen lần vị mặn khiến người ta thèm ăn, gạo mềm nấu nở bung, nhấp một miếng đã tan ra.
Khi nhai gặp miếng thịt hơi cứng, nàng vô thức nhai rồi nuốt, mùi thơm nồng của gạo Hồi Cam khiến người ta vẫn chưa được thỏa mãn.
Yến Thu Xu ăn đôi mắt sáng lấp lánh, quả nhiên còn ngon hơn trong trí nhớ của nàng!
Thức ăn ở cổ đại lại thần kỳ như thế!
Trong lòng đầy sự ngạc nhiên nhưng lại đắm say trong thức ăn ngon miệng, bất tri bất giác ăn hết ba chén cháo không để thừa lại, thậm chí còn muốn ăn thêm.
Nhưng mà...
Nàng ló đầu ra, lúc này trong bếp đã có mười mấy người hầu trong viện đang đứng. Bọn họ ăn vui vẻ, nàng không đi khiến bọn họ mất hứng. Buổi tối, ăn xong no nê nàng đi tản bộ, chỉ thiếu đi tắm một phen rồi ngủ, ngày mai chính thức vào việc!
*
Phòng ăn yên lặng, trong phòng bếp lại vang lên tiếng múc cháo liên tục.
Cháo không phải thứ ngon lành gì, phúc lợi ở Tiêu gia rất tốt, hạ nhân thường có thịt ăn, nhưng bọn họ chưa được nếm thức ăn do quý nhân làm.
Nhất là loại cháo thơm ngon thế này!
Không nhạt nhẽo, lại nhẹ nhàng ngon miệng, cảm giác mềm mềm, thỉnh thoảng còn ăn được miếng thịt băm.
Hứa ma ma là người ăn xong đầu tiên, hài lòng lau miệng cười nói: "Không ngờ tài nấu nướng của cô nương này rất tốt, bình thường cháo này không có dưa muối thì ăn không trôi. Bây giờ món này hương vị rất ngon, không cần ăn kèm dưa muối, không cần phải ăn mặn uống nước!"
Thủy Mỗi đang ăn từng muốn, nàng ấy từng học một vài lễ nghi với gia chủ, động tác ưu nhã hơn những người khác nhiều .