Yến Thu Xu cong môi cười: "Sẽ không đâu!"
Nàng nói xong, bắt đầu chia phần thịt dê còn lại, để Thủy Mỗi đưa cho mọi người chỉ giữ lại mấy miếng thịt và hạt dẻ. Mỗi viện đưa một phần như bình thường, nhưng trước khi đưa đi nàng còn thêm chút ớt cho thịt dê, Tiêu phu nhân rất thích ăn cay.
Thêm ớt thì phải cho vào lò nướng hâm khoảng một chung trà, sau đó mới đưa qua.
Đông Đông nhìn theo, dù thèm chỉ dám ăn hạt dẻ và quýt đè ép lại, mắt không dám nhìn chằm chằm, chỉ dám nhìn loạn chỗ khác. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy nữ tử đứng ở cửa viện, vội đứng dậy hô: "Đại bá nương!"
Yến Thu Xu nhìn qua, quả nhiên có một đám người đứng đó, bọn họ ăn tập trung quá nên không phát hiện ra, không biết đã tới bao lâu rồi. Nàng xin lỗi nói: "Thiếu phu nhân."
Uyển Nhi cũng đi qua, khẽ nói: "Đại bá nương."
"A Xu, Uyển Nhi, Đông Đông." Tạ Thanh Vận cười mỉm, đến gần Yến Thu Xu kéo tay nàng, giọng điệu thân thiết: "Vất vả muội chăm hai đứa bé này, có mệt mỏi không?"
"Không có, Uyển Nhi ngoan ngoãn, Đông Đông đáng yêu, muội rất thích." Yến Thu Xu vội lắc đầu, nàng không chăm sóc chút nào, hơn nữa trong phủ yên tĩnh, có tiếng cãi nhau của trẻ con mới tốt.
Ý cười của Tạ Thanh Vận càng sâu, khẽ nói: "Lúc này đến làm phiền, là có chút chuyện."
Nàng ra hiệu cho hai người xa lạ đi theo sau, nói: "Hai vị này do Tam hoàng tử phi phái đến, nói A Xu muội nấu thức ăn khiến Nhị hoàng tôn thèm, cố ý mời bọn người Lưu công công tới học tập. Song, nếu không tiện thì không sao, tính cách Tam hoàng tử hiền lành, không tính toán với chúng ta đâu."
Sau đó lại nói với hai người bọn họ: "Đây là khách quý trong phủ chúng ta, Thu cô nương."
"Chào Thu cô nương." Hai người mau chóng hành lễ, trông mong nói: "Từ mấy ngày trước, khi hoàng tôn nhìn thấy cơm trưa của tiểu thiếu gia Tiêu gia thì luôn nhớ nhung, thỉnh xin Thu cô nương chỉ giáo."
Yến Thu Xu hơi nhíu mày, không ngờ hoàng tử phi lại phái người đến thỉnh giáo.
Tuy nói Tạ Thanh Vận đã ám chỉ có thể tùy ý dạy, tóm lại sẽ cho Tiêu gia thể diện, không phải chuyện lớn gì.
Nhưng đây không phải do nàng sáng tạo ra, không có độc quyền nên định gật đầu.
Lúc này, Đông Đông nhanh chóng chạy tới, hơi bài xích nắm ống tay áo của Yến Thu Xu. Khi nàng xoay người, cậu bé nói bên tai nàng: "A Xu tỷ tỷ, đừng dạy bọn họ! Nếu hắn ăn thì chắc chắn sẽ so sánh với đệ!"
Yến Thu Xu yên lặng, khẽ nói: "Đệ yên tâm, cho dù bọn họ học xong cũng không bằng đệ!"
Nói xong, nàng thẳng người, cười nói: "Đương nhiên có thể, mời hai vị theo ta."
*
Yến Thu Xu hào phòng lại không giấu diếm dạy cho đối phương món cơm đùi gà, ngoại trừ cơm đùi gà còn miễn phí tặng cách làm gà rán.
Sau khi đối phương học xong thì vô cùng cảm kích rời đi, lúc rời đi còn để lại học phí năm mươi lượng bạc!
Yến Thu Xu rất hài lòng về chuyện này, năm mươi lượng bạc đó!
Phủ hoàng tử chi tiêu hào phòng như thế!
Nàng cầm đồ vật Tiêu gia cho cảm thấy rất áp lực, nhận lấy thì ngại nhưng cầm lấy thì rất bình tĩnh, thậm chí có cảm giác càng nhiều càng tốt. Nếu Giang gia có thể hào phóng như thế thì nàng dạy học cũng được.
Số tiền này thêm tiền của nàng cũng đã được khoảng hai trăm lượng!
Còn lễ vật Tiêu gia cho nữa, những thứ này nếu cần dùng gấp, đem đi bán thì có số tiền không nhỏ.
Yến Thu Xu vô cùng vui vẻ, Đông Đông lại không vui.
Lớp vỡ lòng của bọn họ chỉ có hai ngày nghỉ, dùng hết thì phải đi học. Ban đầu, hắn bị phong hàn còn tưởng rằng được nghỉ thêm mấy ngày.
Ai ngờ ngày hôm sau, đại phu tới khám bệnh cho hắn, lại vạch mắt hắn lên nhìn, cuối cùng nhìn lưỡi, nói với Tứ tiểu thư Tiêu gia Tiêu Hoài Vũ đang lo lắng nói: "Tiểu thiếu gia không sao, bệnh phong hàn khỏe rồi."
Tiêu Hoài Vũ khó mà tin được: "Nhanh như thế à?"
Đông Đông bối rối, ban đầu vô cùng tin tưởng mình không cần phải đi học, nghe lời này yếu ớt nói: "Con vẫn chưa khỏe sao?"
Mới mở miệng, cuống họng không còn khàn khàn nữa!
Đại phu cười nói: "Nhìn xem chẳng phải rất có tinh thần à? Có thể tiểu thiếu gia lớn rồi, thân thể tráng kiện."
Tiêu Hoài Vũ bật cười, nhìn con trai: "Làm sao bây giờ? Có đi hay không?"
Đông Đông rưng rưng gật đầu: "Đi!"
Không nói những chuyện khác, nếu tiểu thúc thúc biết mình lười biếng, nếu Đại bá biết mình lười biếng thì chắc chắn mông mình sẽ nở hoa.
Tiêu Hoài Vũ ngoắc tay để nha hoàn thay quần áo cho hắn, thay quần áo xong thì đeo túi sách đi ra cửa. Bình thường khi còn sớm, hắn sẽ đi viện tử của Yến Thu Xu một vòng xem có món gì ngon không, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Yến Thu Xu đang ăn mì, vừa nhấc mắt thấy nhóc con lóc cóc đi tới, hơi kinh ngạc: "Đệ khỏi phong hàn rồi à?"
"Ừm, vâng." Đông Đông thở dài: "Vốn nghĩ hôm nay có thể nghỉ ngơi."
Lúc nói chuyện, giọng nói trong trẻo y hệt như trước khi bị bệnh.
Hơn nữa không hề nghẹt mũi.
Yến Thu Xu xác nhận suy đoán, trong lòng kích động không thôi, chiêu này... Lại có thể được!
Sau khi nàng phát hiện mình được buff về tài bếp núc thì thử một phen. Việc ăn quýt nướng khỏi ho ai cũng biết, khi còn bé cha mẹ cũng cho nàng ăn như thế, nhưng chưa từng hiệu nghiệm như vậy.
Mà Đông Đông cũng mới bị bệnh một ngày, cho nên chắc chắn đó là do buff của nàng, đồ qua tay của nàng thật sự có thể tăng mạnh!
Trong lòng bàn tay Yến Thu Xu đổ mồ hôi vì phát hiện này, tiện tay xoa lên người. Nàng nhìn Đông Đông, nở nụ cười hòa ái: "Tỷ tỷ đang ăn mì, Đông Đông muốn ăn không?"
Đông Đông không từ chối: "Muốn!"
Yến Thu Xu vẫy tay để hắn đến, thuận tay sờ trán, quả nhiên mát lạnh. Nàng yên tâm, vui vẻ nói: "Trưa hôm nay làm gà nướng mật ông, đền bù chuyện hôm qua đệ không được ăn sườn dê nướng."
"Oa!" Đông Đông phát ra tiếng kinh ngạc.
Mặc dù không biết đây là món gì, nhưng nghe giọng điệu của Yến Thu Xu đã cảm thấy rất ngon. Đông Đông liên tục gật đầu, lòng vô cùng mong chờ buổi trưa đến nhanh một chút.
*
Thái học viện.
Qua giờ Tỵ, phu tử đứng dậy rời đi.
Học sinh không tập trung học khi vừa hết giờ đã vui vẻ nhảy dựng lên: "Đến giờ cơm rồi, đến giờ cơm rồi!"
"Hôm nay nương ta mang thịt viên và súp nấm, rất ngon!"
Mọi người vừa nói chuyện vừa ra khỏi phòng học, cung nhân chuyên hầu hạ bọn họ cầm hộp cơm đi theo. Lúc đi vào sảnh ăn, đúng lúc Đông Đông và tôn Chu Chiêu Cần chạm mặt nhau.
Cửa đủ lớn, hai người một trước một sau đi vào.
Lúc Chu Chiêu Cần gặp Đông Đông, dùng giọng nói tất cả mọi người đều nghe thấy mà nói: "Mẫu phi của ta mời đầu bếp làm rất nhiều món ngon, chờ một lát ta chia cho mọi người ăn!"
Những đứa nhỏ xung quanh nịnh nọt: "Đa tạ hoàng tôn điện hạ!"
"Mẫu phi của điện hạ đúng là quá thương điện hạ, nương của ta không như thế!"
"Chắc chắn là rất ngon, nghe nói đầu bếp nhà điện hạ rất giỏi!"
Những đứa trẻ chưa lớn, mới học vỡ lòng hai năm, mưa dầm thấm đất mới học được mấy lời nịnh nọt. Chu Chiêu Cần không yêu cầu cao, bị dỗ đến vui vẻ, sau khi ngồi xuống thì vung tay bảo cung nhân mở hộp cơm ra.
Hộp cơm rất lớn, sau khi mở ra để lộ cả hộp thức ăn đầy ắp, mùi thơm nồng đậm lan tỏa. Từng miếng thịt gà được cắt gọn xối nước tương màu nâu, bên cạnh là cà rốt rau quả càng khiến người ta chú ý, trộn cùng cơm trắng khiến người ta rất muốn ăn.
"Oa! Thơm quá!"
"Còn thơm hơn lần trước!"
"Điện hạ điện hạ, ta muốn ăn!"
Bọn nhỏ bị hấp dẫn, vây quanh lại nhìn.
Chu Chiêu Cần hất mặt nhỏ, đắc ý nói: "Có phần ta, mẫu phi ta bảo đầu bếp làm rất nhiều, Lai Phúc, chia cho bọn họ một ít."
Cung nhân mau chóng làm theo, chia cơm đùi gà cho mỗi người một phần.
Thứ này rất ngon, mặc dù dồn hết sức, nhưng ăn vào trong miệng, bọn nhỏ đều lộ vẻ thành thật: "Ngon quá!"
"Điện hạ, món ngày của ngài chắc chắn ngon hơn của người khác! Trước kia ta không hề ăn cà rốt!"
Đúng lúc này, mùi thịt mặn và mùi ngọt ngào lan tỏa khắp nhà ăn, người có mũi nhạy bén hít một cái, sau đó nhìn nơi phát ra mùi thơm.