Mục lục
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn có kiểu việc thế này nữa à, hóa ra nội tạng heo cuối cùng cũng để cho mấy người này bán đi lấy lời.

Yến Thu Xu nghĩ thật buồn cười, khó trách vừa rồi nàng ngửi thấy mùi khó chịu như vậy, hóa ra là nội tạng heo chưa rửa, kiếp trước nàng cũng nuôi heo, nhưng nàng chưa từng ngửi thấy mùi nội tạng heo như vậy.

Nhưng tiểu tử này cũng ngay thẳng, muốn đưa thứ này cho nhạc phụ tương lai, thứ này hôi quá, gửi đi chắc chắn sẽ bị đánh tơi bời, nội tạng heo không dễ xử lí lại rất dễ gây buồn nôn.

Lại nói, nội tạng heo thời hiện đại là thứ tốt, sau khi rửa sạch tẩm ướp hoàn toàn không có mùi, lại còn có thể bán đắt hàng.

Đợi đã! Bán đắt hàng ư? !

Yến Thu Xu vỗ trán, nàng lập tức ngừng di chuyển.

"Cạch!", Thủy Mỗi sợ hãi run lên: "Cô nương, cô nương sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Yến Thu Xu hai mắt sáng ngời nhìn lại, hưng phấn nói: "Không có, ta vừa mới phát hiện mình đã tìm được một cơ hội kinh doanh!"

“Hả?” Thủy Mỗi ngơ ngác.

Yến Thu Xu không chần chờ nữa, ôm váy chạy tới: "Đi thôi, chúng ta trở về tìm thiếu phu nhân!"

“Ồ, vâng thưa tiểu thư.” Thủy Mỗi vội vàng đi theo.

Hai người chạy nước kiệu được hai bước, Yến Thu Xu bực bội dừng lại, đi một hồi lâu nàng đã rất mệt, hơn nữa bữa sáng cũng đã tiêu hóa xong, nàng chạy không nổi nữa! Đó quả là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Khi trở lại Thôn trang, Yến Thu Xu tình cờ nhìn thấy Vân Nương mang đến một nồi lớn gà hầm và nấm, tất nhiên, ngoài món này ra còn có những món ăn khác. Một món súp nấm đơn giản, rau xào và cá hấp. Các phần không lớn, nhưng có nhiều loại.

Vân Nương nhìn thấy nàng, vững vàng bưng khay nặng trịch, hành lễ nói: "Tham kiến cô nương."

"Không có gì, không có gì." Yến Thu Xu xua tay, cười nói: "Đúng rồi, đồ gia vị của ta còn sót lại trong bếp, mọi người có thể dùng, khi nào hết thì đến hiệu thuốc để mua nó. Những thứ đó rất tốt trong việc làm tươi và tạo hương vị."

“Cám ơn cô nương!” Vân Nương vui mừng kinh ngạc, bà ấy vừa mới bưng đồ ăn tới, hài tử đã giục hỏi có bí quyết gì mà thơm như vậy, không ngờ cô nương này lại tốt bụng như vậy, trực tiếp nói ra chẳng hề giấu diếm.

Yến Thu Xu mỉm cười, hai người cùng nhau đi vào. Tạ Thanh Vận và Tiêu Hoàn Khải đã ở trong sảnh, thấy nàng đến, họ vội vàng tiến lên hỏi: "Muội đã đi đâu? Ta đã phái người đi tìm muội, nhưng họ không tìm thấy."

Yến Thu Xu có chút xấu hổ: "Xin lỗi đã để mọi người lo lắng. Muội đi xung quanh thăm thú một chút."

"Được rồi, chúng ta ngồi xuống ăn cơm đi. Lúc nãy ta đi dạo bên ngoài, vừa đi vừa ngửi thấy mùi thơm này, thơm quá. Ta cùng Kính Minh liền quay lại chờ." Tạ Thanh Vận che miệng, nàng ấy cười nói: "A Xu, kỹ năng nấu nướng của muội giỏi thật đấy. Không biết công tử nhà nào sẽ may mắn lấy được muội!"

Yến Thu Xu xấu hổ cười, cùng bọn họ ngồi xuống: "Đây là gà hầm nấm, mọi người mau ăn thử đi, trong đó có nấm đầu khỉ siêu ngon!"

"Được." Tiêu Hoàn Khải cười gật đầu: "Mùi rất thơm, nhìn lại càng thấy ngon, không biết Yến tiểu thư học được kỹ năng này từ đâu?"

Lúc hắn đang nói chuyện, nha hoàn bưng đồ ăn lên, lập tức múc đầy một cái muỗng, hắn nhắm mắt lại khẽ ngửi một cái, vấn đề vừa nãy tựa hồ như chỉ tùy tiện hỏi một câu.

Yến Thu Xu đang chờ lấy thìa để đút thịt gà và nấm hầm, khi nghe thấy lời này, nàng theo bản năng nói: "Đi theo..."

Nàng dừng một chút, nói: "Theo nhiều người học, không có sư phụ cố định, dù sao ai biết làm cái gì, ta liền học, cũng đọc nhiều sách hướng dẫn, có thể ta cũng có chút thiên phú nên ta rất vui khi học nấu ăn."

Nàng mỉm cười, cảm giác có chút tội lỗi. Lúc đầu nấu ăn, nàng chỉ giỏi một chút, nhìn có vẻ là gặp may mắn, sau này bắt đầu học nấu ăn nghiêm túc để quay video, càng may mắn là thời đại đó công nghệ thông tin bùng nổ.

Hầu hết mọi thứ muốn biết đều có thể tìm thấy trên Internet, nàng đã nghiên cứu tìm tòi rất nhiều rồi luyện tập rất nhiều mới có thể có trù nghệ giỏi như vậy. Với lương tâm cắn rứt, nàng không để ý rằng vẻ mặt của chàng thiếu niên ngồi trên ghế chính đã trở nên thay đổi, sau đó dè dặt và tao nhã gắp một miếng thịt gà luộc mềm cho vào miệng, sẵn sàng nếm thử một miếng, vừa ăn vừa nghĩ câu hỏi thứ hai. Nhưng khi vừa ăn một miếng hắn liền quên ngay câu hỏi đã chuẩn bị sẵn trong đầu.

Thịt gà chặt từng miếng chỉ nhỉnh hơn ngón tay cái một chút, hầm lâu đã quyện với mùi thơm của các loại nấm, do lửa to nên nước cốt vẫn còn nhiều, nhưng cũng nhừ. rất dày, Khi vớt cốm gà ra, nước súp vẫn còn bám trên mình gà. Khi ăn, đầu lưỡi hắn nếm được nước súp đặc và thơm ngon. Vị ngon đó không có một từ ngữ vào có thể miêu tả được nó. Tiêu Hoàn Khải không thể tìm thấy một bài thơ thích hợp để mô tả nó, nhưng hắn đột nhiên hiểu tại sao lại có câu nói "ăn ba trăm quả vải một ngày". Hắn cũng từng thắc mắc, vải thiều ngon như thế nào mới có thể ăn ba trăm quả một ngày. Nhưng hiện tại, hắn muốn nói bản thân có thể ăn ba trăm bát canh này!

Món ăn này kỳ thực trông có màu đậm và mùi thơm nồng, nhưng so với những món ăn khác mà Yến Thu Xu làm trước đây thì vị cay kém xa, nhưng vị ngon từ nước súp đến thịt khiến hắn thẫn thờ thậm chí không thèm để ý thử bất cứ điều gì, chỉ nghĩ về những món ăn ngon trước mặt!

Sau món canh ban đầu là món thịt luộc chín mềm. Bởi vì quản gia biết tiếp theo bọn họ muốn nuôi gà con hai ba tháng tuổi, cho nên lần này bọn họ chuẩn bị gà con cũng là cỡ này, bản thân thịt cũng mềm, không làm thịt quá già, cắn một lần là được, thịt sẽ mềm và tan trong miệng, nước giống như súp nhưng khác là nó chỉ chảy ra khi nhai, thịt đậm mùi thơm và cực kì ngon! Ăn xong một miếng, Tiêu Hoàn Khải không nhìn những món khác, hắn tiếp tục dùng chiếc đũa thứ hai ăn thịt gà.

Điều này cũng xảy ra với hai người khác cùng bàn, Yến Thu Xu và Tạ Thanh Vận. Vốn dĩ Yến Thu Xu còn muốn thương lượng một số chuyện với Tạ Than Vận, hơn nữa còn ba tháng nữa mới mở cửa hàng gà rán, cho nên những ngày này, những cửa hàng đó chẳng phải rất lãng phí sao? Tốt hơn là dọn dẹp và làm một cửa hàng bán đồ om! Nhưng bây giờ trong đầu Tạ Thanh Vận đã không còn ý thức này nữa, món này quá ngon quá, nàng ấy chỉ muốn thưởng thức mỹ vị còn chuyện kinh doanh bàn bạc sau!

Trong khi ăn, Yến Thu Xu cảm thấy không đủ. Thế là mọi người lấy cơm, mỗi người một bát, nàng cầm thìa múc một thìa canh đổ lên cơm, cơm trắng bắn tung tóe, bị canh nóng màu nâu nhỏ giọt, cơm cũng lập tức bị ố vàng, vị ngon của nước canh và hương thơm của gạo hòa quyện vào nhau.

Yến Thu Xu dùng thìa nhỏ cắn một miếng nữa, hạt cơm bị nước canh tách ra nhiều, không quá dính, vị mặn ngọt hòa lẫn với vị ngọt của đồ ăn nhiều tinh bột, một mình có thể ăn mấy bát!

Thấy nàng ăn như vậy, Tạ Thanh Vận tò mò nhìn.

Yến Thu Xu chú ý đến nàng ấy, ngay lập tức trấn an: "Thiếu phu nhân, tỷ cũng nên ăn thử, làm như vậy cơm rất ngon, món súp này thực sự là tinh túy!"

Hương vị của thịt gà và nấm được đun sôi trong súp, không gì ngon hơn thế này!

Tạ Thanh Vận cười và nói: "Được, vậy ta cũng sẽ thử."

Nàng ấy cũng làm theo, nhưng sợ thức ăn quá mặn, nên chỉ dùng thìa múc một muỗng canh nhỏ đổ lên trên, khuấy đều chỉ đủ múc một muỗng cơm nhỏ.

Hương vị không nặng, nó thực sự hơi yếu. Vừa hợp khẩu vị của nàng ấy, vừa đủ nhạt vừa phải, vị ngọt của gạo trong vị mặn, thơm và ngon của thức ăn tạo nên rất nhiều trọng lượng, giúp giải tỏa một chút áp lực vị giác do nước súp đặc gây ra,và làm cơm ngon hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK