Tuy nhiên rất đáng tiếc khi người trong xe ngựa đều không định kiếm tiền, bởi vậy lập tức có người tới giữ ổn định trật tự, nói quy tắc cho bọn họ.
Mà bên này, Triệu Kỳ hào hứng chia sẻ với Tiết Gia Hà: “Ở kinh đô toàn mấy món đệ chưa ăn bao giờ nhưng mà đáng giá lắm!”
“Ta cũng chưa ăn bao giờ…” Tiết Gia Hà cười, hai ngón tay kẹp một viên nhấm nháp.
Ăn xong một viên, hắn lập tức lĩnh ngộ được. Khó trách lại gọi là bắp rang, vào miệng ngọt lành giòn rụm, nhai rắc rắc nhưng phần ruột trống trơn, đem đến cảm giác tưởng chừng đã ăn được rồi nhưng lại chưa ăn được gì cả.
Vị ngọt ngon kia vẫn còn đọng lại trong miệng, dụ cho hắn muốn ăn tiếp.
Lúc này Triệu Kỳ cũng đã ăn xong, tuy nhiên hắn không hụt hẫng lắm, trái lại đôi mắt sáng lên lấp lánh: “Đây chẳng phải hạt bắp phơi khô rang nổ ở quê đệ sao? Cơ mà rất ngọt luôn, đúng là người kinh đô biết hưởng thụ, chịu bỏ đường trắng vào, bọn đệ thì tiếc lắm. Không biết ai nghĩ ra điều này, thú vị thật đấy.”
“Là một cô nương.” Tiết Gia Hà lại cười nói.
“Dạ?” Nét mặt Triệu Kỳ là lạ: “Huynh quen sao?”
Tiết Gia Hà gượng gạo gật đầu: “Là một cô nương ở Tiêu gia, tiếc rằng ta không biết nàng ấy tên gì, chỉ biết trong tên có một chữ Xu, cực kỳ khéo tay, mấy món kho, gà rán gì đó nàng ấy đều làm được, còn cả rất nhiều món ăn khác nữa…”
Triệu Kỳ hâm mộ: “Ai mà cưới được cô nương này thì về sau có biến thành một tên mập cũng đáng giá!”
Bỗng nhiên hắn cảm thấy không khí bên cạnh hơi lạnh, vừa ngoảnh đầu sang đã thấy Tiết Gia Hà im lặng.
Hắn nhanh chóng phản ứng: “Nói sai nói sai rồi, Kim Triệu huynh, xem bên kia đáp đề náo nhiệt quá, chúng ta cũng qua góp vui nhé? Không biết Tiêu cô nương có tới hay không…”
*
Bên kia, trên xe ngựa.
Đề mục đối đáp do chủ sạp rút, rút trúng thì đọc ra cho người đáp đề trả lời, làm thể để gia tăng sự tương tác của mấy đứa nhỏ với người ta.
Lúc này vừa hay là đề A Hoành rút. Cậu ta vươn tay nhỏ về phía chiếc bình, lấy một tờ giấy be bé mở ra xem, cậu nỗ lực ngân cao giọng nói non nớt: “Đề mục: Bốn phương thông suốt.”
Khách hàng cân nhắc một lát, đáp luôn: “Đạo lý rõ ràng!”
A Hoành nở nụ cười, gật đầu: “Đáp đúng, cho ngươi.” Cậu ta lấy một chiếc giấy dầu từ trong xe ngựa đưa qua, người hầu chuyển túi tới tay vị khách.
Hiển nhiên vị khách rất vui vẻ, đồ cho không luôn khiến người ta mừng rỡ, hắn nói: “Đa tạ tiểu công tử, mong rằng sau này có thể gặp lại.”
Chưa bao giờ giao lưu với người lạ, giờ đây lại được đối xử thân thiện như thế, khuôn mặt A Hoành bị những lời này làm cho đỏ bừng, cười đến đặc biệt ngại ngùng.
Đến khi tránh ra cho Uyển Nhi rút vẫn hơi lưu luyến.
Chơi thích quá!
Yến Thu Xu ở bên cạnh quan sát, cảm thấy cách này của mình thực sự quá tuyệt vời. Nàng không thích buôn bán nhưng vẫn rất thích kiểu chơi lỗ vốn tăng tính thú vị này, có điều trước kia hơi nghèo nên hiếm khi chơi.
Hiện giờ có thể vung tay chút rồi.
Phần lớn các câu đố đều không phức tạp, cũng chỉ có mấy cái thực sự phức tạp, đúng lúc này Uyển Nhi lại không may lắm, rút trúng một câu: “Di thế mộ Trang Chu, thụy khứ năng vi hồ điệp mộng.” Đọc xong, tiểu cô nương nói: “Mời đối vế dưới!”
Người đáp đề nhìn chăm chú hồi lâu, không nghĩ ra được, bất đắc dĩ móc ra mười văn tiền: “Ta trả tiền.”
Uyển Nhi thất vọng không thôi, lại nhìn về phía người đứng sau hắn.
Người nọ lại dứt khoát tránh ánh mắt của cô bé.
Đề này thực sự hơi khó.
Thế nhưng vào lúc này, một giọng nói của thiếu niên vang lên: “Học thi loại Cao Thích, lão lai do tác phượng hoàng thanh.”
Ánh mắt Uyển Nhi sáng lên, nhìn về phía Yến Thu Xu như dò hỏi.
Yến Thu Xu vốn đang ở do dự. Nàng cũng không biết câu thơ này đối thế được không, đang định hỏi Tiêu Bình Tùng, lại phát hiện người đối câu này mình quen, bèn quyết đoán gật đầu.
Uyển Nhi lấy một phần bắp rang, cười tủm tỉm nói: “Cho ngươi.”
“Đa tạ.” Tiết Gia Hà cười tủm tỉm nhận lấy, cũng không ở lại lâu, cầm rồi tránh ra luôn.
Điều này trái lại khiến Triệu Kỳ buồn bực: “Sao huynh không nói thêm vài câu?”
Thiếu niên hơi đỏ mặt, lắc đầu nói: “Ta không thân với Tiêu cô nương, với lại lúc này thì nói gì được chứ?”
Triệu Kỳ gật đầu theo: “Cũng đúng…”
Hai người xem một lát, đánh giá rằng tạm thời mấy người này sẽ không ra ngoài chơi nên rời đi.
Yến Thu Xu không chú ý, nàng đang hưởng thụ loại trò chơi này.
Bọn nhỏ lần lượt nhận rồi đổi vị trí, lần lượt từng người đưa bắp rang ra, đến khi bán xong hết còn lãi một trăm văn tiền!
Sức lực đám trẻ có hạn, mặc dù tràn đầy năng lượng nhưng sử dụng xong cũng sẽ mệt. Đến khi đưa ra phần bắp rang cuối cùng, Uyển Nhi đã dựa vào Yến Thu Xu ngủ rồi, Đông Đông và A Hoành cũng mệt đến ngất ngư rã rời, Tiêu Bình Tùng đỡ hơn chút, làm ca ca nên vẫn nhớ phải đỡ hai đệ đệ.
Yến Thu Xu đè nhỏ giọng, nói: “Chúng ta về trước nhé?”
“Vâng, về đi ạ.” Tiêu Bình Tùng gật đầu.
Theo một tiếng ra lệnh, xe ngựa rời khỏi nơi đây.
Hai người cách đó không xa nhìn thấy loáng thoáng bóng xe ngựa bên này rời đi thì khẽ biến sắc, hơi sốt ruột đi tới đây, dường như muốn đuổi theo xe ngựa.
Chẳng qua đông người quá, bọn họ đi chậm, chưa đuổi kịp, mới đến chỗ rẽ, bỗng có người vỗ vỗ vai Tiết Gia Hà.
Hai người hoảng sợ hồi hồn, Tiết Gia Hà nói: “Là ngươi à Mộc Sinh? Không phải bảo ngươi đi chơi sao?”
Mộc Sinh là gã sai vặt bên cạnh hắn nhưng đã được hắn cho nghỉ, nào ngờ đứa nhỏ này còn tới tìm mình.
Thế nhưng vẻ mặt Mộc Sinh hơi là lạ: “Xảy ra chuyện rồi công tử, ngài mau mau trở về đi.”
Tiết Gia Hà thầm giật mình, một cơn gió lạnh thổi tới, hắn cũng hoàn toàn bình tĩnh lại, nhìn sang người bên cạnh.
Triệu Kỳ cực kỳ hiểu chuyện: “Dạo lâu vậy rồi, đệ cũng thấy mệt. Vậy đệ về nghỉ ngơi trước, Kim Triệu huynh cứ về nhà đi nhé.”
Tiết Gia Hà gật đầu, xin lỗi đôi câu, nhanh chóng rời đi.
*
Cùng thời gian đó, Yến Thu Xu bên đây cũng ngồi xe ngựa về thẳng Tiêu gia.
Tuy nhiên vừa vào đến Tiêu gia, một đoàn người đã vội tới đón họ.
Chủ yếu là đón A Hoành.
Đi vào trong viện của Tiêu phu nhân, phu thê Tiêu Hoài Khải cũng ở đây, vẻ mặt ba người chủ chốt đều nghiêm túc, thấy A Hoành, nét mặt mới đồng thời chuyển biến tốt hơn chút.
Tiêu Hoài Khải vẫy tay, gọi A Hoành tới bên mình rồi nhìn về phía Yến Thu Xu, dò hỏi: “Lần bày sạp này có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
“Không ạ.” Yến Thu Xu lắc đầu, thấy vẻ mặt họ vẫn chưa tốt lên, hỏi: “Sao vậy ạ?”
Tạ Thanh Vận nói khẽ: “Trong cung đã xảy ra chuyện!”
Trong cung xảy ra chuyện.
Đã xảy ra chuyện gì?
Khi đó người của Tiêu gia không nói gì, nhưng để đảm bảo an toàn, bọn họ không để cho Yến Thu Xu trở về viện của mình nghỉ ngơi mà để cho nàng nghỉ ngơi ở viện chính, nói rằng ở đây có nhiều lính gác, nếu có gì bất trắc xảy ra, vừa vặn có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Nói như vậy, chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra.
Điều có thể ảnh hưởng đến các quan viên trong triều, còn khiến họ phải dè chừng như vậy... chỉ có thể là hoàng cung đã thay đổi.
Nhưng đây cũng chẳng phải chuyện nàng có thể can thiệp, vì vậy nàng cũng không hỏi quá nhiều, chỉ tuân theo sự sắp đặt từ trước.
Tâm trạng Yến Thu Xu vẫn rất thoải mái, có lẽ vì hoàng đế ở cách nàng quá xa, nàng thực sự không cảm thấy những thay đổi nghiêng trời lệch đất trong cung, vì vậy khi mọi người nơm nớp lo sợ, nàng lại ngủ rất ngon.
Nhưng vẫn có một số người không thể ngủ được.
Mấy canh giờ trước còn là hoàng tử có tương lai sáng lạn, lúc này, Tam hoàng tử Chu Trạch Kỳ chỉ có thể ở trong đại lao của Tông Nhân phủ.
Y phục đẹp đẽ trên người cũng đã cởi sạch, chỉ còn lại một chiếc áo trong đơn bạc thấm đẫm mồ hôi lạnh, nếu nhìn kĩ còn có thể nhìn ra những vết rạch trên chiếc áo trắng, trông giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt qua.