Yến Thu Xu cười và nói: "Thịt nướng!"
Vào mùa đông lạnh giá, có tuyết rơi dày. Đây là thời điểm tuyệt vời nhất để ăn thịt nướng!
Nhưng vấn đề lớn với thịt nướng là cách đặt bếp than và cách giữ đĩa sắt an toàn, sạch sẽ. Vào thời cổ đại, có một phương pháp ăn lẩu, có thể mượn, nhưng cũng cần phải thay đổi, bởi vì đáy nồi có thể chìm xuống nên nướng than thì không thể, phải chế tạo một tấm sắt đặc biệt. Yến Thu Xu đang suy nghĩ cách cải tiến nó. Kỳ thật nàng muốn ăn lẩu hơn, nhưng nàng thích ăn lẩu cay nồng và bơ, thời đại này ớt không đủ nên nàng chưa từng ăn qua. Còn thịt nướng không cần nhiều ớt như vậy, các loại gia vị khác cộng thêm muối tiêu v.v.. về cơ bản là đủ. Nhưng cũng không thể chỉ ăn một loại thịt để nướng thịt, vì vậy phải chuẩn bị thịt gà, thịt lợn, thịt cừu. Bây giờ tuyết đang rơi và nhiệt độ được ước tính là 0 độ, vì vậy hãy để thịt đông lạnh qua đêm rồi mới cắt, khi ấy thịt rất cắt được độ đày khá mỏng.
Đêm đó, Yến Thu Xu dẫn Đồng Đồng đi ăn một ít, ngày hôm sau có người cắt thịt đông cứng, khi thịt cứng có thể thái thành lát mỏng, tẩm ướp nhiều loại gia vị. Vào buổi trưa, quản gia của Tiêu gia cũng làm xong nồi thịt nướng cải tiến mà nàng muốn.
Ở giữa là mũ sắt úp ngược, phần dưới mũ sắt được ốp gỗ cách nhiệt, bên trên là tấm sắt hình tròn có viền giữa khoét rỗng, phần giữa của tấm sắt hơi nhô ra phía ngoài , và tấm sắt được đánh bóng rất sạch sẽ, được nung theo phương pháp sản xuất của nồi sắt lớn, nhưng hình dạng khác nhau. Để không bị dính chảo, Yến Thu Xu cố tình dùng cách đun sôi chảo, thoa mỡ lợn lên và để qua đêm. Đính kèm với nó là một cái móc sắt lớn, có thể tháo ra trực tiếp khi thay lửa than. Sự xuất hiện này đã rất gần với bàn nướng hiện đại rồi! Yến Thu Xu cảm thấy rất hài lòng, nàng đặt nó xuống phòng ăn, thay thế bàn ăn ban đầu.
Gần đến giờ ăn trưa, Thủy Mỗi hỏi nàng phải chuẩn bị món gì. Tâm trí nàng bây giờ toàn đầy: thịt nướng! Nướng cà tím cũng được! Ăn kèm với tôm nướng thì càng tuyệt!
“Co nương ?!” Thủy Mỗi đẩy nàng, nhỏ giọng hỏi: “Lát nữa cô nương muốn ăn gì?”
Yến Thu Xu trong lòng thầm xin lỗi Tiểu Đồng, sau đó dứt khoát nói: "Buổi trưa ăn thịt nướng đi!"
Thủy Mỗi ngạc nhiên: "Hả?"
Yến Thu Xu nói thêm: "Ăn một mình chán lắm, kêu Hứa ma ma cùng ăn đi!"
Mỗi khi đã quyết tâm làm việc gì thì nàng sẽ đều dứt khoát như vậy, dù sao khi trước nàng cũng chẳng có niềm đam mê gì ngoài việc nấu ăn và ăn uống cả. Tuy là đến đây thiếu thốn khá nhiều nhưng nàng sẽ nghĩ cách để có thể thưởng thức các món ăn một cách trọn vẹn nhất! Vậy là chỉ trong một thời gian ngắn, bếp than hồng đã được nhóm lên, chiếc giá sắt được đặt lên và thịt để nướng cũng được dọn ra.
Miếng thịt mỏng mềm, trên vỉ sắt vang lên tiếng xèo xèo, bên trên là những lát thịt ba chỉ mỏng được chiên vàng ruộm, mỡ chảy ra nhanh chóng, xung quanh là những lát thịt cừu, thịt gà. Không cần rưới thêm dầu, miếng gà rơi xuống đĩa sắt, trong nháy mắt nướng chín, đổi màu rồi hơi cuộn lại.
Ba người ngồi quanh bếp lửa, hơi nóng nhanh chóng làm mặt đỏ bừng.
Yến Thu Xu đợi một lúc lâu, thấy thịt đã chín, nàng không thể chờ đợi nữa vội gắp nó lên. Khi nàng ăn vào miệng, miếng thịt với mỡ bụng heo rất mềm, sau khi nhai tùy ý, vị mặn và cay khiến nàng híp mắt sung sướng. Sau khi ăn một miếng thịt, Yến Thu Xu thấy rằng Thủy Mỗi vẫn đang nướng thịt rất chăm chỉ, chưa có một miếng thịt nào trên đĩa của nàng ấy cả còn chiếc đĩa sắt đen to tướng thì đã chất đầy đủ loại thịt nướng. Nàng liền đưa cho bọn họ đủ loại thịt nướng: "Không cần nướng nữa, thịt còn nóng hãy thưởng thức đi."
“Dạ, cảm ơn cô nương.” Thủy Mỗi mím môi cười, nhưng vẫn kiên quyết lấy những lát thịt đổ đầy đĩa sắt rỗng một lần nữa, sau đó bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Ngoài các loại gia vị để ướp thịt, Yến Thu Xu còn làm các loại gia vị khác, một loại là nguyên liệu khô với các loại gia vị và muối, loại còn lại là hỗn hợp dầu mè và tỏi.
Nàng gắp một miếng thịt ba chỉ nướng đã cháy vàng, cho vào đĩa nguyên liệu khô nhúng vào, miếng thịt ba chỉ lập tức được bao phủ bởi một lớp bột, dùng răng ấn vào, mềm tan trong miệng, và mùi thơm, vị mặn và cay hòa quyện vào nhau.
So với thịt thông thường, đây là một hương vị thơm ngon khác! Mùi vị mới lạ, nhưng cực kỳ thỏa mãn. Tủy Mỗi cắn từng miếng thịt, thịt rất mềm, Thủy Mỗi ăn xong lập tức gật đầu: "Ngon!"
Hứa ma ma tuy dè dặt hơn, nhưng cũng ăn từng ngụm từng ngụm, nghe xong liền gật đầu: "Ừ, ăn rất ngon!"
"Vậy thì ăn nhiều một chút!" Yến Thu Thư cười nói, nhưng có đôi khi có miếng thịt quá mỏng không vừa ý, cho nên nàng phải gộp hai ba miếng thịt lại với nhau, chấm vào mắm tỏi, một miếng này, đầy thịt và tỏi, hương vị ấy liền tăng gấp đôi!
Nửa tiếng sau bữa trưa kết thúc, khi thu dọn đồ đạc, Yến Thu Xu mới phát hiện ngoài trời đã bắt đầu có tuyết. Mặt đất được bao phủ bởi một lớp mỏng màu trắng, bông tuyết trong không khí dày đặc rơi xuống, những tòa nhà cổ trước mặt được bao phủ bởi một lớp vải tuyn, rất đẹp.
Yến Thu Xu nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, sau đó xoa xoa cái bụng tròn của mình và mỉm cười hài lòng.
Lúc này ăn uống no nê, tuyết rơi dày đặc, chính là thời điểm thích hợp nhất để nghỉ trưa!
Xa xa trường thái học có một đứa trẻ năm tuổi cũng nhìn tuyết ngoài cửa sổ và mỉm cười chờ đợi, lòng thầm nghĩ A Xu tỷ chắc đang chuẩn bị thịt nướng cho buổi tối, tuy không biết thịt nướng là như thế nào, nhưng nghe có vẻ sẽ rất ngon! ! !
Chuông trường thái học vang lên. Phu tử đứng dậy ra về. Những đứa trẻ khác cũng đã ra ngoài. Ở trường học suốt một ngày bây giờ chúng như những chú chim được tự do bay lượn.
Trước kia khi Đông Đông được tan học, cậu bé cũng không lập tức rời đi mà ở cửa chờ một hồi, cho tới khi nhìn thấy mặt trời chiếu tia A Xu tỷ tối nay làm thịt nướng huynh có muốn đến ăn cùng không?"
Chu Chiêu Hành ánh mắt hơi sáng lên: "Ta. . . " Hắn vừa muốn gật đầu, lại đột nhiên nhớ tới mình không được tự ý đi ra ngoài, liền cúi đầu: "Không biết, ta còn phải trở về hỏi phụ thân mẫu thân ta."
Đông Đông hiểu rõ gật đầu: "Vậy huynh về hỏi đi, nếu được đi thì đến nhà ta nhé."
“Được!” Chu Chiêu Hành mím môi cười: “Mọi người ăn cơm trước đi, đừng đợi ta.”
“Được!” Đông Đông gật đầu, Chu Chiêu Hành bước nhanh trở về, cậu bé muốn về thật sớm để hỏi phụ mẫu xem họ có thể cho phép cậu bé đến nhà Đông Đông không. Sau đó Đông Đông cũng định rời đi. Chỉ là lúc này hắn còn chưa đi được hai bước, đã bị mấy đồng học cùng lớp vỡ lòng ngăn lại: "Tiêu Bình Châu! Chúng ta tới nhà ngươi chơi được không?"
Khi cậu bé quay đầu lại, tất cả các đồng học đều nhìn Đông Đông đầy mong đợi. Chúng đều là những đứa trẻ khoảng năm tuổi, chúng không thể bắt chước sự điềm tĩnh của người lớn, có lẽ sợ cậu bé không đồng ý, một cậu bé còn nói: "Bánh của tỷ tỷ ngươi làm ngon lắm. Đầu bếp đã đi học rồi nhưng vẫn chưa thể làm ngon như vậy!"
"Đúng vậy, bánh do đầu bếp của ta làm không ngon bằng bánh do A Xu tỷ làm!"
“Cả bánh trứng nữa!”
Bởi vì sự háo hức của họ, lời nói của bọn trẻ rất nhiệt tình, trước đây Đông Đông chưa bao giờ cảm thấy chúng nhiệt tình như vậy! Tất nhiên là đồ ăn do A Xy tỷ làm rất ngon! Cậu bé rất tự hào vì điều đó! Dù hiện tại những người này đối với Đông Đông nhiệt tình nhưng mà cậu bé vẫn không đồng ý dẫn nhiều người như vậy trở về .