Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay là ngày Vương Mạc Ngư hồi môn. Vì khi y gả đi, danh tiếng không được tốt, nên nhân ngày hồi môn, Triệu Thần muốn giúp y nở mày nở mặt, để sau này không bị thôn dân xem thường. Tuy rằng cha của y là thôn trưởng, hai ca ca cũng đã âm thầm dặn dò Triệu Thần phải đối xử tốt với đệ đệ nhà mình, nhưng nghĩ đến tình cảnh lúc thành thân, Triệu Thần cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều.

Hôm qua, nhân lúc Vương Mạc Ngư còn đang mải chơi với đám động vật nhỏ, Triệu Thần viện cớ là lên trấn mua đồ hồi môn, thực chất là lấy hết từ trong không gian ra.

Theo lệ ở thời đại này, tân phu lang hồi môn chỉ cần mang theo một con gà trống, hai nắm trứng gà, hai nắm rau, hai cân lương thực đã được xem là nhà chồng rất coi trọng rồi.

Thậm chí tân nương mà mang những thứ ấy về nhà mẹ đẻ cũng đủ để nở mày nở mặt. Trương gia kiêu ngạo cũng là vì đại nữ nhi gả cho một tú tài đang chuẩn bị tiếp tục đi thi, hồi môn mang rất nhiều lễ vật nên dần dần không kiêng dè ai nữa.

Triệu Thần muốn giúp Vương Mạc Ngư nở mặt nở mày, chuẩn bị nguyên cả một xe ngựa lễ vật: hai con gà trống, hai con vịt, hai con ngỗng, sáu xấp vải bông, hai bao bột mì trắng, hai bao gạo, một giỏ trứng gà và một giỏ táo.

Vương Mạc Ngư thấy Triệu Thần chuẩn bị nhiều như vậy thì xót của, cảm thấy tướng công tiêu xài như đốt tiền, muốn cắt giảm chút nhưng lại bị Triệu Thần ngăn lại.

“Tiểu Ngư Nhi à, mấy thứ này đâu có là bao. Lúc thành thân để ngươi chịu ấm ức rồi, hồi môn dĩ nhiên phải giúp ngươi nở mày nở mặt một chút. Kiếm tiền chính là để tiêu cho phu lang mà.” Nghe xong lời ấy, Vương Mạc Ngư cảm động ôm chầm lấy hắn.

Chẳng bao lâu sau, Triệu Thần đã cảm thấy áo mình ướt đẫm, bèn vỗ nhẹ lưng Vương Mạc Ngư, đau lòng nói: “Tiểu Ngư Nhi, nếu còn ôm nữa thì sẽ trễ mất đó.”

Vương Mạc Ngư vội vàng buông hắn ra, che giấu bằng cách chạy về phía xe ngựa, vừa đi vừa lắp bắp nói: “Haha… ha, ta đi xem tướng công đã chuẩn bị xong hết chưa.”

Khi đến trước xe ngựa, thấy giỏ táo thì y “ơ” một tiếng, cầm một quả lên giơ về phía Triệu Thần. Triệu Thần tưởng y cảm thấy mua nhiều quá, liền vội vàng giải thích: “Mấy quả táo này là ta thấy một lão thái bà bán ở trấn, cũng chẳng tốn bao nhiêu đâu.”

Lúc ấy Vương Mạc Ngư đã đặt quả táo xuống, đi tới trước mặt hắn, đầy mong đợi nói: “Tướng công~ ta cũng thích ăn táo đó.”

Triệu Thần: “…”

“À… Tiểu Ngư Nhi cũng thích ăn táo à?”

“Ừm ừm.” ánh mắt chờ mong.

“Tất nhiên là ta có để dành riêng cho Tiểu Ngư Nhi rồi, haha… haha, chờ hồi môn xong ta sẽ lấy ra cho ngươi ăn.”

Xem ra sau khi về phải lấy thêm táo từ trong không gian ra thôi.

“Tướng công là tốt với ta nhất! Vậy chúng ta đi nhanh thôi, về còn phải quét tước dọn dẹp nữa, nhanh lên nào tướng công, xông lên nào!”

Này này, rõ ràng là chỉ muốn ăn táo mà cũng nghĩ ra được lý do như thế, thật là làm khó ngươi rồi.

Tuy nghĩ vậy, nhưng Triệu Thần vẫn không kìm được mà thúc ngựa nhanh hơn.

Thôn dân thấy hai người bọn họ mang theo một xe ngựa đầy quà lễ, hùng hùng hổ hổ đi tới nhà thôn trưởng, trong lòng ít nhiều đều có phần ghen tỵ, nhưng vẫn tranh nhau nói bóng nói gió với Trương Đại Nha: “Ai nha, Vương gia đấy, quà hồi môn của tiểu ca nhi nhà thôn trưởng hình như còn nhiều hơn nữ nhi nhà bà đấy nhé.”

“Ừ đúng đó đúng đó, xem ra tên tiểu tử Triệu Thần rất thích ca nhi nhà trưởng thôn rồi.”

Nghe vậy, Trương Đại Nha tức sôi gan, lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ, cái ca nhi xấu tiếng như Vương Mạc Ngư nhất định là quyến rũ Triệu Thần, tiêu hết tiền lính của hắn để mua quà hồi môn thôi. Xem bọn họ sau này sống thế nào. Con rể nhà ta sau này còn muốn làm đại quan đó.” Tuy nói vậy nhưng trong lòng Trương Đại Nha cũng cực kỳ ghen tỵ, nghĩ giá như đống đồ ấy là của mình thì tốt biết mấy.

Đúng lúc đó, Vương a mỗ đi ngang qua, nghe đám người kia nói vậy liền tức giận nói: “Này, Trương Đại Nha, bà rảnh quá rồi hả? Lễ hồi môn nhiều hay ít là do Triệu Thần chuẩn bị, đó là hắn coi trọng Tiểu Ngư Nhi, tiêu hết tiền hay chưa liên quan gì đến bà? Nói năng cho tử tế một chút, giữ mồm giữ miệng đi!” Nói xong cũng không thèm để ý tới vẻ mặt của đám người đó, xoay người bỏ đi.

“Ai, thái độ gì vậy trời, ta muốn xé cái miệng của hắn ra quá.”

“Thôi thôi, đừng nói nữa.”

Phía sau có cãi nhau thế nào thì Triệu Thần cũng không rõ, lúc này bọn họ đã đến nhà thôn trưởng.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Vương Mạc Ngư: “Tướng công~”

Triệu Thần: “Làm sao đây, Tiểu Ngư Nhi có giận ta tiêu xài phung phí không…”

Vương Mạc Ngư: “Tướng công, ta muốn ăn táo ( '? ' )”

Triệu Thần: “…”

Vương Mạc Ngư: ヾ(≧▽≦*)o~

Triệu Thần: “Hết sạch rồi…”

Vương Mạc Ngư: QAQ

Triệu Thần: phụt~ Đáng yêu chết mất thôi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK