Sáng sớm hôm sau, Vương Mạc Ngư tỉnh giấc từ trong mộng, vừa mở mắt đã thấy Triệu Thần nằm bên cạnh thì nở nụ cười xấu xa.
Y chậm rãi đưa tay ra, rồi như càng cua, một tay bóp mũi, một tay bịt miệng Triệu Thần.
Triệu Thần bị ngạt thở tỉnh dậy, khàn giọng nói: “Tiểu Ngư Nhi, sao dậy sớm thế, ngủ thêm chút nữa đi.” Vừa nói, hắn vừa kéo bàn tay nhỏ đang đặt trên mặt mình trở lại trong chăn, lại ôm Vương Mạc Ngư sát vào lòng hơn.
“Tướng công, mau dậy đi, mặt trời đã lên tới mông rồi, hôm nay chúng ta chẳng phải đã hẹn sẽ vào trấn sao?” Vương Mạc Ngư nũng nịu trong lòng hắn, cái đầu nhỏ cứ rúc rúc vào ngực hắn không chịu yên.
“Được rồi được rồi, dậy, dậy.” Triệu Thần bất đắc dĩ ngồi dậy, mặc y phục chỉnh tề.
Sau đó, hắn cúi đầu hôn mạnh một cái lên mặt y rồi nói: “Ngươi mặc đồ trước đi, ta ra chuẩn bị xe ngựa.” Nói xong lại xoa đầu y rồi ra ngoài.
Vương Mạc Ngư gật đầu rồi phất tay nói: “Tướng công mau đi đi, ta sẽ ra tìm huynh ngay.”
Thấy Triệu Thần đã ra khỏi phòng, y hoàn toàn buông lỏng bản thân, lăn mấy vòng trên giường, rồi nhảy xuống đất vừa nhảy vừa hét lên đầy phấn khích.
Triệu Thần đứng ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, nhịn không được cong môi: “Khụ, Tiểu Ngư Nhi, mặc đồ xong chưa?”
Vương Mạc Ngư nghe thấy tiếng hắn hỏi thì lập tức cứng đờ người lại, sau đó lặng lẽ đi đến tủ y phục, lấy ra một bộ giống hệt như của Triệu Thần, lại lặng lẽ trở về giường ngồi ngoan ngoãn, cao giọng đáp: “Tướng công, ta sắp mặc xong rồi!”
Sau khi mặc đồ xong, y đến trước bàn trang điểm, mở chiếc hộp trang sức mà Triệu Thần đã chuẩn bị cho, tức thì trợn tròn mắt vì kinh ngạc. Bên trong là bốn cây trâm vàng, sáu cây trâm bạc, hơn chục cây trâm ngọc cùng vô số vòng tay, hoa tai.
Tất nhiên không phải Triệu Thần keo kiệt. Trong không gian vẫn còn nhiều trang sức, chỉ là không thể lấy ra quá nhiều, sợ bị người khác nghi ngờ.
Vương Mạc Ngư thoát khỏi trạng thái kinh ngạc, chầm chậm che mặt, tự đắm chìm trong suy nghĩ: A~ quả nhiên không hổ là nam nhân của Vương Mạc Ngư ta! Khí thế của tướng công mạnh mẽ như vậy, lại tuấn tú như thế, chắc chắn từng làm quan lớn, vì đắc tội người ta nên mới từ quan về quê.
Nghĩ đến đây, sắc mặt y bỗng nghiêm lại, siết chặt bàn tay nhỏ tự nhủ: May mà lúc trước ông thầy bói nói ta là mệnh vượng phu vượng mẫu vượng tử, bằng không thì tướng công phải làm sao đây~
Thật ra chỉ cần chừng ấy trang sức thôi cũng đã là một món tiền lớn với một binh sĩ xuất ngũ hồi hương. Người ngoài nhìn vào đã sớm sinh nghi, thế nhưng với đầu óc kỳ lạ của Vương Mạc Ngư, y chẳng những không nghi ngờ mà còn tự tìm lý do giúp Triệu Thần, đúng là không ai bằng.
Khi Vương Mạc Ngư vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, Triệu Thần đã chuẩn bị gần xong mọi thứ, từ lúc ra khỏi phòng là bận rộn không ngơi tay.
Hắn dắt ngựa con ra khỏi chuồng, rồi từ nhà kho lấy xe ngựa. Sau khi mọi thứ được chuẩn bị ổn thỏa, hắn cẩn thận lấy vài cái đệm từ không gian ra đặt vào xe sợ Vương Mạc Ngư ngồi không thoải mái.
Vì đang cuối hạ nên cũng chẳng cần lắp thêm ván chắn gió, một chiếc xe ngựa đơn sơ như vậy đã đủ rồi.
Sau khi xong xuôi, thấy Vương Mạc Ngư vẫn chưa ra khỏi phòng, Triệu Thần lấy làm lạ.
Hắn đẩy cửa bước vào, thấy Vương Mạc Ngư vẫn ngồi trước bàn trang điểm ngẩn người, bèn nhẹ nhàng bước tới phía sau.
Khi y còn chưa kịp hoàn hồn, hắn đã bất ngờ ôm lấy y, rồi vừa xoay vòng vừa bật cười theo tiếng hét chói tai của y. Dần dần, tiếng hét biến thành tiếng cười rộn rã.
Khi đã xoay đến mệt, Triệu Thần thở hổn hển, ôm lấy y ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Đợi đến khi bình tĩnh lại, hắn áp trán mình lên trán y, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu ngu ngốc, nãy ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Vương Mạc Ngư đẩy trán hắn ra, giận dỗi nói: “Không được gọi ta là tiểu ngu ngốc! Huynh mới là ngốc, ta thông minh lắm đó!”
Triệu Thần nghe vậy cười khẽ: “Phải phải, là tướng công sai rồi, Tiểu Ngư Nhi nhà ta đâu phải ngốc, Tiểu Ngư Nhi thông minh lắm.”
Nghe xong, Vương Mạc Ngư luôn cảm thấy có gì đó sai sai mà không nghĩ ra được, đành hừ nhẹ đầy kiêu ngạo: “Hừm ╭(╯^╰)╮, tất nhiên rồi.”
Sau đó y cầm hộp trang sức đưa trước mặt Triệu Thần, ánh mắt long lanh mong đợi: “Tướng công, huynh xem giúp ta, hôm nay đi trấn thì cài cây trâm nào đẹp?”
Triệu Thần thấy ánh mắt mong chờ của y, cúi đầu ngắm hộp trang sức, một lát sau liền cầm lên một cây trâm ngọc đưa cho y: “Cây này thế nào? Vừa khéo hợp với y phục hôm nay của ngươi.”
Vương Mạc Ngư nhìn cây trâm, thấy nó đơn giản cổ điển mà vẫn thanh nhã trang nhã, quả nhiên rất hợp với bộ đồ đang mặc.
Y vui vẻ hôn lên mặt Triệu Thần một cái, rồi cài trâm lên đầu. Bỗng a lên một tiếng, kéo tay Triệu Thần chạy ra ngoài, trong lòng còn không ngừng lẩm bẩm: tiểu hỗn độn đáng yêu, tiểu hoành thánh dễ thương.
Triệu Thần bị hành động của y làm cho ngẩn ra, hỏi: “Tiểu Ngư Nhi, sao thế?”
Vương Mạc Ngư sốt ruột nói: “Tướng công mau lên, nếu tới trấn muộn là tiểu hỗn độn bị bán hết mất!”
“Hả? Hỗn độn?”
Nghe thấy câu hỏi của hắn, Vương Mạc Ngư liền đứng khựng lại, buông tay hắn ra, cúi đầu vò góc áo, giọng lầm bầm: “Hôm nay vào trấn… không ăn tiểu hỗn độn sao?”
Thấy người nào đó sắp rớt kim đậu đậu, Triệu Thần vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, bế y lên đi nhanh về phía xe ngựa.
Hắn đặt y ngồi lên xe, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt sắp rơi, dịu dàng nói: “Ai nói không ăn? Hôm nay Tiểu Ngư Nhi muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua, được không?”
Nghe vậy, Vương Mạc Ngư lập tức gật đầu liên tục, mắt long lanh: “Tướng công tốt nhất, Tiểu Ngư Nhi yêu tướng công nhất!”
Triệu Thần lập tức bị câu nói ấy làm cho tan chảy, phóng lên xe ngựa, đánh ngựa lao về phía trấn, vừa đi vừa hô lớn: “Đi nào, đi ăn tiểu hỗn độn thôi!”