Vương Mạc Ngư đầy mong đợi bước vào nhà, thấy Triệu Thần còn đang ngủ bèn nhẹ nhàng lay hắn: “Tướng công, dậy đi, ta làm xong bữa sáng rồi, đến giờ ăn sáng rồi đó.”
Triệu Thần trở mình, kéo chăn trùm kín đầu, lười nhác nói: “Ừm… còn sớm mà, để ta ngủ thêm chút nữa.”
Thấy hắn lười biếng, Vương Mạc Ngư giận đến mức phồng má, trách móc: “Đúng là đồ lười, mau dậy đi!”
“Tiểu Ngư Nhi, để ta ngủ thêm lát nữa, hôm qua uống hơi nhiều, giờ ta mệt quá…” Vương Mạc Ngư nhớ lại việc hôm qua cha kéo Triệu Thần uống cả ngày, liền dịu giọng: “Thôi được, vậy huynh ngủ đi, ta ra sông giặt ít đồ. Bữa sáng ta để trên bàn rồi, lúc dậy nhớ ăn đấy.”
“Biết rồi biết rồi, ngươi đi đi.” Hắn vừa nói vừa trở mình, tiếp tục đấu cờ với Chu Công. Có điều lúc dậy lại quên sạch luôn bữa sáng, mồ hôi ròng ròng.
“Thiệt là…” Vương Mạc Ngư khẽ lầm bầm một tiếng, ôm lấy chậu đồ đi ra sông.
---
Khi y đến bờ sông, mấy phụ nhân và phu lang lớn tuổi đang giặt đồ lập tức im bặt khi thấy y tới gần.
Vương Mạc Ngư nghi hoặc nhìn bọn họ, cảm thấy bầu không khí có chút gượng gạo, mọi người đều trầm mặc không nói gì. Y cũng đành kìm lại nỗi xao động trong lòng.
Lặng lẽ chọn một tảng đá bằng phẳng, y yên lặng lấy đồ ra, yên lặng giặt xong, cuối cùng yên lặng rời đi.
Đợi y đi xa rồi, phía sau mới lại vang lên tiếng trò chuyện náo nhiệt như cũ.
Tâm trạng đang vui vẻ của Vương Mạc Ngư bỗng rơi xuống đáy vực, uất ức hít hít mũi.
“Tiểu Ngư Nhi!”
Thấy tướng công ở ngay phía trước, nỗi tủi thân trong lòng y lập tức tan biến. Ôm chậu đồ chạy vội về phía Triệu Thần.
Triệu Thần thấy y chạy đến, lo y vấp ngã nên cũng vội vã bước lại đón.
Nhưng chưa kịp tới gần, đã bị một ca nhi trang điểm đậm chắn đường.
Triệu Thần sợ phiền phức không đáng có, liền né sang bên nhường đường, ai ngờ ca nhi kia cũng né theo, tiếp tục chắn trước mặt hắn.
Hắn lại né, đối phương lại chắn, lặp đi lặp lại vài lần khiến hắn bực bội.
“Này, ngươi chắn đường rồi đấy.” Triệu Thần cau mày nói.
“Hừ, đây đâu phải đường nhà ngươi, ta thích đứng đâu là quyền của ta, ngươi… á đau quá, ngươi làm gì vậy!” Ca nhi còn chưa nói xong đã bị Triệu Thần đẩy mạnh sang bên ngã lăn.
“Phiền chết đi được, đã bảo chắn đường còn lắm lời, cản đường người khác.”
Thấy không còn người chắn trước mặt, Triệu Thần sải bước tới chỗ Vương Mạc Ngư, đỡ lấy chậu đồ trên tay y rồi nắm lấy tay y cùng nhau về nhà.
Thấy y cúi đầu không nói, còn đá mấy viên đá nhỏ dưới chân, hắn liền thấy lo.
Sợ y hiểu lầm chuyện vừa rồi, hắn vội giải thích: “Tiểu Ngư Nhi, ngươi nghe ta nói, người vừa rồi ta không quen biết gì hết.”
Vương Mạc Ngư ngẩng đầu ngơ ngác: “Hả? Ta biết huynh không quen mà.”
Triệu Thần cũng ngớ người: “Vậy sao ngươi buồn?”
Vương Mạc Ngư thở dài, uất ức nói: “Vừa nãy ta đi giặt đồ, chẳng ai nói chuyện với ta cả. Mà cũng đành thôi, nhưng bọn họ cũng không nói chuyện với nhau nữa… rõ ràng trước kia rất náo nhiệt mà.”
Thấy y ấm ức, Triệu Thần vội an ủi: “Không sao, ngươi có thể đi tìm bằng hữu chơi mà.”
Vương Mạc Ngư trừng hắn một cái: “Không phải chuyện đó! Nếu các thẩm và mấy bá phụ không tán gẫu, ta làm sao biết được mấy chuyện tán dóc trong thôn? Như vậy thì mất hết vui rồi còn gì, hu hu hu~”
Triệu Thần: “......”
Nghe xong lý do và tiếng khóc giả cuối cùng, Triệu Thần lập tức hóa đá, khóe miệng co giật, cười ngây ngốc.
Mà Vương Mạc Ngư thấy hắn không có phản ứng gì, liền chu môi, hất tay hắn ra, còn lè lưỡi trêu hắn, rồi chạy vù về nhà.
Triệu Thần thấy dáng vẻ nghịch ngợm của y, đành bất đắc dĩ lắc đầu, đuổi theo sau.
Trên đường về nhà, tiếng cười nói vui vẻ vang khắp lối đi.