Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau đến đúng như dự định. Triệu Thần vốn tưởng bản thân sẽ thao thức cả đêm, nào ngờ lại ngủ một giấc vừa sâu vừa ngọt, suýt nữa thì bỏ lỡ giờ khởi hành. May mà Vương đại nương sáng sớm đã qua gọi hắn dậy.

Thu xếp đâu vào đấy, Triệu Thần cưỡi con tuấn mã được cài sẵn đóa hoa đỏ, hướng về nhà thôn trưởng để nghênh thú phu lang của mình. Trên đường đi, đám hài tử trong thôn đã sớm chặn đường theo từng tốp. Mỗi lần gặp đám hài tử, Triệu Thần liền ghì cương ngựa, tiện tay ném sang bên mấy đồng tiền đồng, lập tức đám hài tử sẽ ùa tới tranh giành. Thậm chí đôi khi người lớn cũng nhân cơ hội nhặt được mấy đồng. Cứ như vậy, hắn vừa đi vừa dừng, cuối cùng cũng đến được nhà thôn trưởng.

Sau khi đến nơi, việc nghênh phu lang về nhà cũng diễn ra hết sức suôn sẻ. Quả nhiên có danh tiếng bị hoen ố và chưa từng bị hoen ố chính là khác nhau, tiểu ca nhi có thanh danh không sạch sẽ thì dễ cưới hơn nhiều. Nếu là tiểu ca nhi chưa từng mất tiếng, tất sẽ phải vượt muôn trùng khó khăn mới có thể đón về.

Lúc dẫn tân phu lang hồi gia, Vương đại nương đã cùng mấy vị đại nương thân quen trong thôn chuẩn bị xong cơm rượu đâu ra đó. Triệu Thần dẫn phu lang bái thiên địa xong, liền đưa y vào động phòng, dịu dàng nói: “Ngươi cứ ngồi đây đợi một lát, ta còn phải ra ngoài kính rượu, lát nữa bảo Tinh nhi mang chút đồ ăn tới cho ngươi.” Giọng điệu dịu dàng ấy khiến nỗi bất an trong lòng Vương Mạc Ngư cũng lắng xuống.

Y không giống Triệu Thần là người mù cưới, trước kia y từng vụng trộm nhìn thấy hắn. Trong ấn tượng của Vương Mạc Ngư, Triệu Thần là người anh tuấn, hào hiệp, lại từng cứu y một mạng, bởi thế trong lòng y càng sinh hảo cảm sâu đậm. Có thể gả cho Triệu Thần, trong lòng y thật ra có chút vui mừng. Chỉ là sợ hắn không vừa ý mình, thành ra khi nghe giọng nói dịu dàng của hắn, tim y mới dần yên lại.

Triệu Thần ra ngoài, liền bị các thúc bá trong thôn vây quanh bắt hắn uống rượu. Tuy rằng có mấy huynh đệ thân thiết đứng ra giúp, song vẫn bị ép đến hơi ngà ngà say, cuối cùng đành giả vờ say để thoát thân.

Lúc trở lại động phòng, hắn trông thấy tân phu lang của mình đang ngoan ngoãn ngồi bên mép giường chờ. Triệu Thần khẽ khàng vén khăn đội đầu của phu lang lên. Khi nhìn thấy dung nhan đối phương, kẻ si mê sắc đẹp như hắn lập tức có cảm giác như bị một mũi tên của thần Cupid bắn trúng tim, trong lòng thầm nghĩ: Xong rồi, là cảm giác động tâm rồi.

Vương Mạc Ngư chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt si hán của Triệu Thần thì khẽ khàng cười.

Triệu Thần thấy y cười, hơi lúng túng gãi má, dịu dàng nói: “Phu lang, chúng ta nên uống rượu giao bôi thôi.” Sau khi uống xong rượu giao bôi, hắn lại nói: “Phu lang, sau này ta gọi ngươi là Tiểu Ngư Nhi được không?” Vương Mạc Ngư thẹn thùng khẽ “vâng” một tiếng.

Triệu Thần nghĩ: Đáng yêu quá, giống như một chú thỏ nhỏ. Sau đó lại cười xấu xa nói: “Phu lang, chẳng phải chúng ta nên nghỉ ngơi rồi sao?” Vương Mạc Ngư xấu hổ đến mức không nói nên lời, dáng vẻ ấy khiến Triệu Thần ngứa ngáy trong lòng, lập tức nhào tới phu lang, một đêm xuân sắc miên man.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK