Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Thần dắt Vương Mạc Ngư đi tới trước mặt một gánh hàng rong, thấy mấy con thỏ nhỏ thoi thóp trong lồng, liền hơi lộ vẻ ghét bỏ, hỏi: “Lão bản, thỏ này bao nhiêu tiền một con?”

Tiểu thương thấy cuối cùng cũng có người hỏi đến lũ thỏ này, liền hơi kích động. Gã liếc mắt nhìn y phục trên người Triệu Thần và Vương Mạc Ngư, ánh mắt đảo qua đảo lại, lấy lòng nói: “Hề, vị gia này, ngài thật có con mắt tinh đời, đây đều là thỏ cảnh, loại thỏ này không lớn thêm nữa đâu, mua mấy con cho phu lang chơi đi.”

Vương Mạc Ngư nghe vậy, trong mắt lập tức ánh lên ý muốn, khẽ kéo kéo vạt áo Triệu Thần.

Triệu Thần cảm nhận được động tác kéo áo ấy, liền vỗ nhẹ tay y để trấn an.

“Lão bản, vậy thỏ này bao nhiêu tiền một con?”

“Thấy phu lang nhà ngài thích, ta lấy rẻ cho, ba mươi văn một con thôi.”

Còn chưa kịp để Triệu Thần nói, Vương Mạc Ngư đã kinh ngạc kêu lên: “Ba mươi văn một con? Nhà người ta bán có năm văn thôi, ngươi lại đòi ba mươi văn, sao ngươi không đi cướp luôn đi? Huống chi thỏ của ngươi nhìn chẳng khỏe mạnh gì, đi thôi, tướng công, chúng ta không mua nữa, hắn rõ ràng là đang lừa tiền. Hừ!” Vừa nói vừa kéo Triệu Thần bước đi.

Tiểu thương thấy vụ làm ăn sắp mất đến nơi, liền vội vàng ngăn hai người lại, nói: “Ấy ấy ấy, đừng đi mà, giá cả có thể thương lượng, các vị đưa ta mười lăm văn đi, hai con thỏ đều cho các vị, vậy được chưa?”

Triệu Thần nghe xong, kéo lại Vương Mạc Ngư đang nổi giận: “Lão bản, ngươi không thể rẻ hơn nữa sao? Nhìn thỏ này không được khỏe, chưa biết nuôi có sống được không nữa.”

Tiểu thương cười khổ: “Gia à, không phải ta không chịu giảm giá, mà bây giờ đời sống khó khăn, ta cũng phải nuôi cả nhà nữa. Hay là… cái giỏ đựng thỏ này ta tặng các vị luôn.”

Triệu Thần suy nghĩ một chút: “Vậy được.”

Chờ đến khi hai bên tiền trao cháo múc xong, Triệu Thần liền đưa cái giỏ đựng thỏ cho Vương Mạc Ngư.

Vương Mạc Ngư đón lấy giỏ, mắt cong như trăng khuyết vì vui vẻ, nhưng vừa nhìn thấy mấy con thỏ trong giỏ yếu ớt như sắp chết, lại không nhịn được mà có chút buồn, đành ngẩng đầu nhìn Triệu Thần, nói với giọng bất lực: “Tướng công, thỏ con sắp… sắp chết mất rồi…” Vừa nói vừa khụt khịt mũi.

Triệu Thần âm thầm nghĩ: Quả thực không khỏe, xem ra về nhà phải cho chúng uống chút suối linh không gian mới được.

Tuy nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng hắn lại an ủi: “Không sao đâu, thỏ chỉ khát nước thôi, về nhà cho chúng uống chút nước là ổn, đừng lo.”

Vương Mạc Ngư tin tưởng gật đầu lia lịa: “Vậy… tướng công, chúng ta đi mua thêm mấy con gà con và vịt con nữa đi.”

“Tiểu Ngư Nhi đã thích, thì mua thêm mấy con cũng được. Nhưng mà Tiểu Ngư Nhi phải chăm sóc bọn chúng thật cẩn thận mỗi ngày đấy nhé.” Nói rồi còn vỗ nhẹ lên đầu Vương Mạc Ngư.

“Tướng công, sao ta thấy huynh như đang dỗ tiểu hài tử thế? Có phải ảo giác của ta không?” Vương Mạc Ngư nheo mắt nhìn Triệu Thần đầy nghi ngờ.

Triệu Thần bị y dọa đến toát mồ hôi lạnh: “Ha ha ha, làm gì có chuyện đó! Ồ, nhìn kìa, bên kia có bán gà con kìa, phu lang, chúng ta qua xem thử!” Vừa nói hắn vừa chạy qua đó trước, chẳng để cho Vương Mạc Ngư kịp phản ứng.

Vương Mạc Ngư nhìn bóng lưng hắn đầy nghi ngờ: “Hừm —, đáng ngờ lắm đó. Tướng công bình thường đều gọi ta là Tiểu Ngư Nhi mà… Thôi bỏ đi, nể tình huynh mua thỏ cho ta, tha cho huynh một lần.”

“Tướng công, đợi ta với!” Nói xong y cũng chạy theo về phía Triệu Thần.

“Tướng công, huynh chạy nhanh quá đấy!” Vương Mạc Ngư thở hồng hộc than phiền.

Triệu Thần thấy Vương Mạc Ngư không nghi ngờ gì nữa, mới âm thầm thở phào, lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Xin lỗi xin lỗi, Tiểu Ngư Nhi mau xem nè, mấy con gà con với vịt con này lông tơ mềm mịn, dễ thương ghê chưa.”

Nghe vậy, sự chú ý của Vương Mạc Ngư lập tức bị đám động vật nhỏ thu hút. Sau khi đùa nghịch một hồi, Triệu Thần cũng đã chọn xong, mua không nhiều, sáu con gà và sáu con vịt, sợ mua nhiều quá Vương Mạc Ngư không chăm nổi.

Mua xong, Triệu Thần dắt Vương Mạc Ngư tới quán rượu có gửi xe ngựa, trả tiểu nhị hai văn tiền giữ xe rồi dắt y trở về nhà.

Về đến thôn, vừa vặn gặp phải tức phụ của Vương Lão Căn. Bà ta nổi tiếng là kẻ ba hoa, thấy người nghèo thì khinh, gặp kẻ giàu lại sinh lòng ghen ghét.

Vương Lão Căn thị thấy hai người bọn họ đi một chuyến lên trấn mà chỉ mua có chút đồ lặt vặt, liền không coi ra gì, gặp ai cũng nói: “Tiểu ca nhi nhà thôn trưởng trông giống hồ ly tinh, suốt ngày chỉ biết quyến rũ nam nhân, cuối cùng cũng chỉ gả cho một kẻ nghèo rớt mồng tơi mà thôi.”

Tất nhiên chuyện này Triệu Thần không hề nghe được, mà thôn dân vì có liên quan đến thôn trưởng nên cũng chẳng ai dám hó hé. Nếu không, để lọt vào tai Triệu Thần, hắn nhất định sẽ khiến bà ta biết hoa vì sao lại đỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK