• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tổ chức sát thủ như vậy, chỉ cần cố chủ có bạc, có thể ra bao nhiêu bạc, Long Hổ Môn sẽ phái ra sát thủ ứng với cấp bậc đó để thực hiện yêu cầu của cố chủ, giống như, nếu một khi người bị Long Hổ Môn theo dõi, như vậy dù có chạy trốn tới chân trời góc bể, Long Hổ Môn cũng sẽ đào sâu ba thước đuổi cùng giết tận. Hơn nữa, bọn họ làm việc cũng không che giấu gì, mà là quang minh chính đại lấy ra lệnh bài của mình!

Vì vậy, ở thế giới này, nhắc tới Long Hổ Môn, không có ai nghe thấy tên mà mặt không đổi sắc, mà tổng đàn của tổ chức sát thủ thần bí này được bố trí ở một vùng đất hoang vu ở ngoài bốn nước lớn, nói đó cho dù là bị bao vây tứ phía cũng không có chuyện gì.

Cho Nên Long Hổ Môn cũng là tổ chức mà Bắc Thần quốc và Quốc chủ của bốn nước lớn vô cùng kiêng kỵ, lời đồn đại nói võ công của môn chủ Long Hổ Môn cực kỳ cao cường, thiên hạ không có người nào địch lại được! Nhưng, môn chủ Long Hổ Môn rất thần bí, chưa từng có người thấy bộ dạng của hắn, thậm chí, hắn là nam hay nữ cũng không ai biết!

Trong tổ chức của bọn họ, mỗi sát thủ khi ghi danh đều có một lệnh bài đặc chế, căn cứ vào cấp bậc, chất liệu làm lệnh bài cũng khác biệt, yêu bài làm bằng gỗ khắc chữ “Hổ”, là đại biểu cho sát thủ cấp thấp nhất, lên trên các sát thủ cao cấp là dùng phẩm cấp ngọc thạch khác nhau điêu khắc, ngọc càng tinh xảo, cấp bậc sát thủ càng cao, về phần lệnh bài môn chủ Long Hổ Môn, chưa từng có người thấy qua, cho dù có gặp qua người cũng đã sớm thịt nát xương tan rồi.

Phượng Vô Song nghĩ lại, nhìn như vậy, kẻ phái người tới giết nàng cũng chỉ coi nàng là một nữ tử khuê phòng tay trói gà không chặt.

Thay đối quá nhanh, nhất thời tên áo đen che mặt không kịp phản ứng.

Phượng Vô Song nhìn người nằm lăn lộn trên đất một chút, sau đó ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hai người khác trước mặt.

Lúc này tên cao gầy bên phải mới phản ứng nói: “Đại ca, tiểu cô nương này hình như là người luyện võ, người của Phi Cáp đường làm ăn kiểu gì không biết, lại có tình báo sai!”

“Ta thấy rồi, chúng ta cùng tiến lên, giải quyết nàng, rồi trở về tìm người của Phi Cáp đường tính sổ!” Người áo đen đứng giữa nói.

Sau khi lão đại nhìn thấy lão tam bị Phượng Vô Song quật ngã, ánh mắt nhất thời đỏ lên, giận dữ hét: “Đàn bà thối, còn có tài như vậy, lão nhị, chúng ta cùng tiến lên, báo thù cho lão tam!”

“Hừ! Vậy phải xem các người có tư cách đánh với ta không đã!” Phượng Vô Song cười lạnh nói, lúc này trong mắt Phượng Vô Song mang đầy vẻ khát máu, đừng tưởng rằng nàng từng quen sống khiêm tốn, liền nhận định nàng là khuê nữ đại gia vô lực mềm yếu! Phượng Vô Song nàng đời này nhất định phải sống vì mình.

“Chịu chết đi!” Lão đại và lão nhị rối rít rút kiếm ra, đồng thời đâm về phía Phượng Vô Song.

Phượng Vô Song nhìn hai ngươi vọt tới, trong lòng âm thầm tính toàn, hai người này cao hơn người vừa rồi một chút, nhất là cái người ở giữa kia, bước chân nhẹ nhàng, hô hấp bình thường, thoạt nhìn là cao thủ, nhưng theo như mình tính toán, hẳn là có thể ứng phó được.

Hai người một trái một phải đánh tới, chân Phượng Vô Song giẫm một cái tránh thoát một kích này, thuận thế vỗ lên đầu hai người một cái, nhưng vì không đủ lực nên chỉ làm cho hai người loạng choạng lui về phía sau mấy bước.

Lão đại sát thủ nói: “Xem ra huynh đệ chúng ta không có mắt, không nhận ra ngươi là cao thủ, lão nhị, xem ra phải thật sự xuất hết bản lãnh ra để đối phó rồi.”

Vì vậy chiêu thức của hai người thay đổi ác liệt hơn, cùng nhau dây dưa với Phượng Vô Song.

Chợt, Phượng Vô Song dùng chân nhảy lên, kiếm trực tiếp nằm ở trong tay nàng, Phượng Vô Song sử dụng kiếm chĩa vào cổ lão nhị, giọng khát máu nói: “Nói! Là ai phái các ngươi tới giết ta! Nếu không nói, kiếm này cũng sẽ không có mắt đâu!” Dứt lời, kiếm trong tay lại tăng thêm lực, thậm chí có thể thấy máu chảy ra trên cổ người áo đen lão nhị.

“Ta nói ta nói, nữ hiệp tha mạng! Là...” Lão nhị bị dọa sợ đến mức tiểu ướt đầy đất.

Nhưng, trên thực tế, không phải là Phượng Vô Song chiếm thế thượng phong.

Phượng Vô Song tính toán trong lòng, thời gian trước kia làm sát thủ đều có một cây súng lục, còn có chủy thủ được chế tác đặc biệt mà nàng thích nhất, hiện giờ chỉ có xích thủ không quyền, mặc dù dựa vào kỹ năng của mình có thể chiếm thế thượng phong, nhưng cũng không thể một kích lấy mạng đối phương, hơn nữa chủ nhân thân thể này là một trạch nữ điển hình, một chút bắp thịt trên người cũng không có, mặc dù có thể đả kích đối phương, nhưng căn bản là không có lực, tiếp tục như vậy sợ là sẽ chịu thiệt thòi.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Trong lòng Phượng Vô Song có chút lo lắng, nàng đã cảm nhận được rõ sức lực của thân thể nàng đang yếu dần, bởi vì bình thường ít vận động, thân thể rất nhanh không chống đỡ được.

Phượng Vô Song suy nghĩ một chút, dùng sức không được vậy chỉ có thể dùng não thôi.

Nàng đột nhiên nhảy ra khỏi vòng triền đấu, hô to một tiếng: “Ngừng, đợi chút!”

Hai người che mặt cũng đã mệt đến ngất ngây, vốn cho là nhiệm vụ hôm này rất đơn giản, bởi vì lấy được tin tình báo là một tiểu thư quan phủ yếu đuối, không nghĩ tới lại bị nàng chỉnh thảm như vậy, vì vậy cũng không khỏi mở miệng to thở hổn hển.

Phượng Vô Song dừng một chút, sau đó chỉ vào sau lưng hai người, nói: “Nhìn kìa, đó là thần mã?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK