Phượng Vô Song dập đầu mấy cái với phụ thân mình, nói: “Nữ nhi bất hiếu, kính xin phụ thân chiếu cố thân thể mình, nếu có cơ hội, nữ nhi nhất định sẽ trở về thăm phụ thân!”
Phượng Liệt nắm chặt tay Phượng Vô Song, gật gật đầu, tất cả lời nói vào giờ phút này đều trở nên vô nghĩa, nếu nói có ràng buộc thì thân nhân vĩnh viễn không thể phai mờ.
Cho đến khi lễ quan nói giờ lành đã đến, Phượng Liệt đỡ Phượng Vô Song lên xe ngựa, tránh xa tầm mắt của mọi người, Phượng Liệt giao cho Phượng Vô Song một chiếc tiêu bằng bạc tinh xảo, trên tiêu bạc nho nhỏ lại được khắc hoa văn tinh tế, Phượng Liệt nghiêm túc căn dặn Phượng Vô Song: “Song nhi, nếu gặp nguy hiểm, hãy thổi chiếc tiêu này, sẽ có người tới cứu con! Nhưng phải nhớ kỹ, không phải vạn bất đắc dĩ, không được thổi tiểu, cái tiêu này, một khi thổi lên, có thể sẽ dẫn tới một cuộc gió tanh mưa máu!”
Giọng điệu của hắn vừa nghiêm túc vừa mang một chút đau khổ, thu hồi tất cả suy nghĩ, cẩn thận dặn dò Phượng Vô Song, nhất định phải cất kỹ không được để tặc nhân đoạt mất, nếu không hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được!
“Phụ thân yên tâm, nữ nhi sẽ không gặp nguy hiểm gì, nữ nhi sẽ thật cẩn thận!” Phượng Vô Song gật đầu một cái, nhét tiêu bạc vào trong áo của mình.
Đoàn xe chậm rãi rời đi trong tiếng chiêng trống lớn.
Định Bắc vương Hiên Viên Triệt tự mình dẫn đầu đội ngũ hòa thân tiến về Nam lâm quốc, hắn điều khiến chiến mã cao lớn lặng lẽ đi ở phía trước, không nói một lời, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Giờ khắc này, trong lòng Hiên Viên Triệt giống như đưa đám, thân là Vương gia tôn quý, hắn lại bị chuyện này đánh bại. Từ trước đến giờ, hắn cho là hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không gì không làm được. Nhưng lại không chống được một tờ thánh chỉ, trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu thích gả cho nam nhân khác, mà hắn lại không thể làm gì.
Mấy ngày nay, sau mọi cố gắng phản kháng thất bại, Hiên Viên Triệt không ngày nào không mượn rượu giải sầu, cả ngày chìm trong men say, nhưng thực tế vẫn không thể thay đổi.
Chuyện này, làm cho Hiên Viên Triệt hoàn toàn tỉnh ngộ, lầm đầu tiên hắn cảm nhận được tầm quan trọng của quyền lợi, chỉ có quyền lợi cao nhất, mới có thể trách khỏi những chuyện này, nếu không, tất cả đều là uổng phí.
Nếu nói, từ trước đến giờ Hiên Viên Triệt chẳng qua chỉ là tận lực với công việc, trợ giúp Hoàng thượng và Thái tử quản lý tốt Bắc Thần quốc. Lần này, Hiên Viên Triệt bỗng nhiên muốn vì tương lai của mình mà tranh thủ một chút!
Có lẽ, tương lai không xa, quốc gia này sẽ đổi chủ?
Dọc theo đường đi, trừ chuyện gấp ra, Phượng Vô Song và Hiên Viên Triệt đều trầm mặc ít nói, đội vệ binh đi theo cũng tuyệt đối sẽ không nhiều lời, trừ tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe, tất cả đều có vẻ an tĩnh.
Trên thực tế, Phượng Vô Song không phải đau khổ không muốn nói, mà đang nằm úp sấp trong xe ngựa vừa đọc sách, vừa vẽ tranh, Bích Hà và Hồng Liên đều theo nàng, hai người bọn họ ở bên cạnh thêu hoa văn cho tiểu thư, những bản vẽ này thật không đơn giản, đều là thiết kế độc nhất của Phượng Vô Song, là mẫu y phục mới của “Cẩm Tú phường”.
Phượng Vô Song thật là không lúc nào không nhớ tới chuyện kiếm tiền, nữ tử bình thường lúc đợi gả không phải đều khóc sướt mướt kêu cha gọi mẹ, không rời đi được hay sao? Phượng Vô Song lại không phải người như vậy, vẫn ăn uống rồi ngủ như bình thường, vừa vẽ các loại thiết kế lên giấy, vừa dùng nội ứng truyền tin về cho Mộ Dung Yên Yên và Vu Tường, cố gắng làm ăn kiếm tiền.
Vì vậy, thái độ thờ ơ của Phượng Vô Song, nhìn ở trong mắt Hiên Viên Triệt lại thành một loại ý tứ khác, mặc dù Hiên Viên Triệt biết Phượng Vô Song có chút thay đổi, giống như không thích kề cận với hắn giống như trước, nhưng cũng không đến nỗi vui vẻ muốn gả cho người khác như vậy, điều này làm Hiên Viên Triệt càng thêm uất ức.
Cho đến khi, một cuộc bạo loạn phá vỡ tất cả sự yên lặng.
Vào lúc này, đoàn xe đang dừng nghỉ ở một thảo nguyên, Hiên Viên Triệt có chuyện nên tạm thời rời đi, chỉ để lại hộ vệ của mình tới bảo vệ Phượng Vô Song, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Vèo” một tiếng, năm tên mang mặt nạ đen cầm đao lớn vọt tới, bọn thị vệ vội vàng cầm vũ khí lên, toàn lực ngăn cản. Hôm nay, nhiệm vụ quan trọng của bọn họ là bảo vệ Phượng Vô Song thật tốt, nếu Phượng Vô Song mất một sợi tóc thì bọn họ cũng mất đầu, đây là tử lệnh mà Hiên Viên Triệt lúc đi đã để lại!
Mặc dù nhân số của đám người áo đen ít, nhưng võ nghệ rõ ràng cao hơn hộ vệ, thân hình vạm vỡ, sức lực cực lớn, qua một lúc liều chết xông pha, người áo đen nhiều lần tiến công đến gần.
Hộ vệ thân cận không thể không vội vàng bẩm báo với Phượng Vô Song: “Công chúa, sát thủ quá mạnh, một lúc nữa sẽ không thể ngăn được, Công chúa hãy rời đi trước!”
“Ngươi cho là ta còn có thể rời đi sao?” Phượng Vô Song vén rèm cửa sốt, liếc mắt nhìn về phía sau, lạnh lùng nói.
A, tới thật là nhanh, Phượng Vô Song không khỏi nhớ tới lần ám sát trước, rốt cuộc trên người nàng có cái gì mà lại được sát thủ và thích khách thích như vậy!
Chỉ thấy sau lưng bọn họ, có thêm vài chục tên mặc trang phục mang mặt nạ giống đám người áo đen kia vây xung quanh, cùng nhìn chằm chằm về tình hình bên này, rõ ràng là đang chờ thời cơ để gia nhập chiến đấu.
Xem ra, sát thủ lần này là muốn đưa Phượng Vô Song vào chỗ chết! Bao vây trước sau như vậy, mà công lực của bọn họ rất cao, đến nỗi bị bọn họ bao vây xung quanh, thị vệ mới phát hiện.
“Này... Chúng tiểu nhân nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ tốt Công chúa!” Cận vệ vừa mới truyền lời cho Phượng Vô Song liếc mắt nhìn vế phía sau, bị dọa đến mức nói chuyện cũng bắt đầu run.
Thật sự là đám người áo đen này quá mạnh, bọn họ chỉ vung đại đao, từng chiêu từng thức, ngoan lệ sắc bén, chỉ mấy người liền ép bọn thị vệ liên tiếp lui về phía sau.
Mặc dù những hộ vệ này đều được Hiên Viên Triệt tuyển chọn kỹ càng, nhưng vẫn thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu thực tế, lại là người được nuôi dưỡng trong cung, da mịn thịt mềm, không có chút chí khí cao lớn gì, cho dù là võ nghệ, chiến thuận hay là khí thế, tất cả đều thua vài phần. Có lẽ Hiên Viên Triệt coi nhẹ điểm này, cho là ở trên địa bàn của mình, hắn lại rời đi không lâu, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Mọi chuyện đều có chỗ sơ hở, sẽ có chuyện xảy ra ở nơi mà ngươi không ngờ tới.
Mắt thấy năm tên sát thủ áo đen này sắp tiến tới gần xe ngựa của Phượng Vô Song.
Trận chiến càng ngày càng khẩn trương.