• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“To gan! Nhị tiểu thư Phượng gia lại vô lễ như vậy sao, không sợ mất mặt Phượng thừ tướng, chẳng lẽ cũng không sợ bổn vương phạt ngươi sao?” Hiên Viên Triệt chờ trong chốc lát, thấy Phượng Vô Song không có ý nói xin lỗi, hắn không khỏi tức giận, chỉ cần là nam nhân bình thường, bị một nữ nhân hoài nghi giới tính, thì không thể không tức giận! Dĩ nhiên Hiên Viên Triệt cũng không ngoại lệ, chẳng qua là hắn không ngờ được tâm tình của mình lại bị ảnh hưởng bởi một tiểu nha đầu.

Phượng Vô Song nhắm mắt lại, nàng cũng không nhớ tới dạng vẻ vô cùng kỳ quái không được tự nhiên của vị Vương gia này. Hơn nữa, Phượng Vô Song vốn cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với hắn, trước khi gặp Định Bắc vương, Phượng Vô Song cũng đã cực kỳ ghét Hiên Viên Triệt, ở trong trí nhớ của Phượng Vô Song, Hiên Viên Triệt thường xuyên làm nhục Phượng nhị tiểu thư, đối với một nam nhân khi dễ nữ nhân ái mộ mình, Phượng Vô Song thật sự không có ấn tượng tốt.

Mà Hiên Viên Triệt lại càng hung hăng giẫm đạp lên tình cảm ái mộ của Phượng nhị tiểu thư, có lẽ ở thế giới này nam tôn nữ tu, nam nhân có thể tùy ý hưu thê, bỏ vợ cưới thiếp, tùy ý chà đạp tình cảm của một nữ tử. Nhưng Phượng Vô Song là phụ nữ của thế kỷ hai mươi mốt, dĩ nhiên không cách nào dễ dàng tha thứ cho một nam nhân tùy ý như vậy, nàng càng không cách nào tiếp nhận trượng phu của mình tam thê tứ thiếp, Phượng Vô Song vẫn hướng tới tình cảm “một đời một thế một đôi”, mà Định Bắc vương Hiên Viên Triệt là một Vương gia, sao hắn có thể chỉ thú một chính phi.

Nhìn qua tất cả các nguyên nhân, Phượng Vô Song tuyệt đối không thể nào lựa chọn ở chung một chỗ với Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt lặng lẽ nhìn chằm chằm Phượng Vô Song, thấy nàng hồi lâu không trả lời hắn, tức giận trong lòng cũng dần tiêu tan đi, nhưng nếu như Hiên Viên Triệt biết được suy tính trong lòng Phượng Vô Song lúc này, không biết hắn sẽ có loại phản ứng gì, có một số việc, có lẽ chỉ đến khi thật sự xảy ra, mới có thể biết rõ chân tướng!

Lúc này, Lý Thành Đức đến bẩm báo: “Vương gia, đến Vương phủ rồi, Ôn thái y đã chờ ở đại điện!”

“Mang Phượng tiểu thư đến Ly Nguyệt Hiên, để Ôn thái y cẩn thận chẩn bệnh!” Sau khi dặn dò xong, Hiên Viên Triệt xuống xe ngựa, xoay người rời đi, thậm chí cũng không vào trong phủ.

Phượng Vô Song không khỏi có chút kinh ngạc, nếu Hiên Viên Triệt bận như thế, ngay cả cửa phủ cũng không kịp vào, cần gì phải tự đưa nàng trở về đây? Hành động của người này thật làm người ta khó lý giải.

Lý Thành Đức vén rèm cho Phượng Vô Song, đưa tay đỡ nàng xuống xe ngựa, lúc này Phượng Vô Song mới cảm nhận được đau đớn thấu tim, nhớ lại cảnh tượng nàng bị đuổi giết vừa rồi, Phượng Vô Song chỉ nhớ rõ cuối cùng nàng bị ngất đi, như vậy, chẳng lẽ là --- Hiên Viên Triệt cứu nàng sao.

Phượng Vô Song được dẫn đến Ly Nguyệt Hiên, dọc theo đường đi có không ít nô tài nô tỳ chỉ chỉ chỏ chỏ, Phượng Vô Song không để ý, nàng chưa bao giờ muốn để ý những người không có quan hệ với mình. Nhưng, có lúc, mình không đi chọc phiền toái, mà phiền toái lại hết lần này đến lần khác tìm tới mình.

“Phượng tiểu thư, thương thế của người, hạ quan sợ rằng tạm thời không thể phối ra thuốc giải!” Ôn thái y nói ra kết quả chẩn mạch, làm thái y ở Thái Y viện nhưng tài hèn học ít, cho nên không đoán ra được thành phần của độc này.

“Hả? Ôn thái y tiếng tăm lừng lẫy lại không cách nào chẩn ra bệnh, xem ra lần này ta chết chắc rồi?” Trên môi Phượng Vô Song xuất hiện nụ cười khát máu, rốt cuộc là người nào lại ác độc muốn giết nàng như vậy. Phượng nhị tiểu thư khi còn sống, hàng năm ở trong khuê phòng, làm sao có thể kết oán kết thù với được khác được đây? Điều này làm Phượng Vô Song nghĩ hoài không ra.

Lúc này, Phượng Vô Song không khỏi than thở trong lòng, chẳng lẽ nàng vừa mới vất vả đầu thai, đời thứ hai cũng muốn tắt luôn sao? Đây đúng thật là chuyện đùa mà.

“Hạ quan khê cho Phượng tiểu thư mấy vị thuốc ức chế độc phát tán trước, đợi sau khi hạ quan trở về Thái Y Viện bàn bạc với các thái y khác xong sẽ đi chẩn bệnh lại!” Ôn Thái y kinh sợ nói, mặc dù Phượng Vô Song là thiên kim phủ Thừa tướng, nhưng theo ý mà nói một Đại y đứng đầu Thái Y viện như Ôn thái y vốn không cần tự xưng “hạ quan”, cũng không cần hành lễ với Phượng Vô Song. Nhưng, Ôn thái ý ở trong cung mấy chục năm, đã sớm là người hiểu được thế thái nhân tình.

Hắn hiểu, vào giờ phút này, hắn không phải đang xem bệnh cho Phượng nhị tiểu thư, mà là cho Vương phi tương lai, thậm chí có thể là Hoàng hậu tương lai! Vì vậy, Ôn Thái y cung kính hết mực với Phượng Vô Song.

“Vậy làm phiền Ôn thái y, nếu đám Thái y làm chậm trễ bệnh tình của Phượng tiểu thư, đợi Vương gia về phủ, nô tài chắc chắn sẽ cẩn thận bẩm báo với Vương gia!” Lý Thành Đức tự mình đưa dược tốt tới, đúng lúc nghe được Ôn thái y nói, vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh giọng nói.

Ôn thái y nghe thấy vậy, không khỏi sờ sờ cổ của mình, giống như một giây kế tiếp cổ và đầu sẽ ở riêng hai nơi. Trong Bắc Thân quốc này, không người nào dám bất kính với Định Bắc vương Hiên Viên Triệt, mà cũng không người nào có thể tiếp nhận được sự tức giận của Định Bắc vương Hiên Viên Triệt. Lời đồn đại nói, Phượng nhị tiểu thư không được Định Bắc vương chào đón, Ôn thái y không khỏi lắc đầu một cái, quả nhiên không thể tin vào lời đồn đại.

Nếu không, sao Định Bắc vương lại cố ý phải người mời thái y chuyên dụng của Hoàng thượng Thái tử và Vương gia tới xem bệnh cho một tiểu oa nhi chứ? Thân là đệ đệ công công Lý Đức Thọ hầu hạ bên cạnh Đương kinh hoàng thượng, từ trước đến nay Lý Thành Đức chỉ nghe theo lời của Định Bắc Vương, nếu không phải Định Bắc vương phân phó, sao Lý Thành Đức phải đích thân bưng thuốc đến cho Phượng nhị tiểu thư, cũng dùng loại ngôn ngữ này để uy hiếp hắn?

Mắt thấy trời dần tối, Hiên Viên Triệt vẫn chưa trở về Vương phỉ, Phượng Vô Song nằm ở trong căn phòng xa lạ, mặc dù bả vai đã được băng bó, nhưng vẫn đau đớn như cũ, Phượng Vô Song không thể làm gì khác hơn là mở to hai mắt nhìn chằm chằm xung quanh căn phòng.

Một chiếc bình phòng thêu tranh sơn thủy ở gần giường đập vào mắt nàng, nhìn qua là núi xa, nhìn kỹ là nước chảy, quả thật là sơn thủy hữu tĩnh, một nơi phong tình. Vòng qua bình phong, một chiếc bàn vuông vững vàng được bày ở giữa phòng, trên xà ngang được điêu khắc phi long đùa phượng, có lồi có lõm, vô cùng tỉ mỉ. Một bộ chén sứ thanh hoa đặt ở trên bàn, trong không khí còn dư lại chút mùi hương trà, mùi thơ thoang thoảng, làm cho tinh thần người ta cảm thấy sáng khoái.

Chiếc giường Phượng Vô Song đang nằm được làm từ cây lim, rèm mạn màu xanh treo ở hai bên, trông cực kỳ tự nhiên, một Định Bắc vương xuất thân từ võ tướng cũng có mặt tao nhã như vậy, trong lòng Phượng Vô Song không khỏi kinh ngạc.

Đột nhiên, Phượng Vô Song nhận ra bên ngoài cửa sổ có chút khác thường, có tiếng động, nếu không chú ý lắng nghe, căn bản là không thể nhận ra được, trong lòng Phượng Vô Song cả kinh, chẳng lẽ những thích khách kia phát hiện ra hành tung của mình, đuổi theo tới tận trong Vương phủ? Mà nàng lúc này, chính là một nữ tử tay trói gà không chặt, chẳng lẽ nàng muốn đợi bị làm thịt sao?

Trong nháy mặt, “Vù!” một bóng đen bay tới trước giường Phượng Vô Song.

Phượng Vô Song mở to hai mắt, khẩn trương nhìn người tới.

Người đến rốt cuộc là địch hay bạn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK