• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tử Diệp

Đích thực, bọn họ có ba năm ước hẹn, một lần Quân Lâm Ngọc có ngượng ngùng mà nói: “Ba năm sau hôm nay, nếu ngươi và ta còn sống trên đời, chúng ta ước hẹn ở nơi này!”

Hiện giờ, hắn xuất hiện trước tiên, hay phạm quy không ý nghĩa? Phượng Vô Song cũng không nghĩ nhiều. Tính mạng trước mặt, còn có cái gì để suy nghĩ?

“Uy, Quân Lâm Ngọc, ngươi thế nào?” Trong lòng Phượng Vô Song có chút sốt ruột,miệng thở nhẹ nói, duỗi tay sờ sờ trán Quân Lâm Ngọc, a! Hảo năng a.

Lại tìm tòi mạch đập Quân Lâm Ngọc, mỏng manh như thế, phảng phất giống như tơ nhện, thân thể hắn như thế nào như bị......? Nam nhân này không phải là Thần Hữu đế quân sao? Thân mình như thế nào sẽ thiếu hụt?

Phượng Vô Song lúc này mới có chút thắc mắc cực kỳ. Tuy rằng y thuật nàng không tệ lắm, nhưng trước mắt không thể tra ra hắn đến tột cùng nguyên nhân vì sao mà thành như thế, không dám tùy tiện dùng thuốc, chỉ phải trước tiên dùng một khăn lông ướt, cho Quân Lâm Ngọc hạ nhiệt độ cơ thể, tiếp tục như vậy sẽ thiêu mất, chỉ sợ người thường đều bị thiêu đến chết đi!

Viên thịt nhỏ ngủ ngon trong lòng ngực Phượng Vô Song đột nhiên mở to mắt, như cảm giác được Quân Lâm Ngọc thân mình không khoẻ. Nó nhảy ra, đối với Phượng Vô Song huyên thuyên mà nói một hồi.

Phượng Vô Song ánh mắt sửng sốt, viên thịt nhỏ đang nói cái gì? Nàng không hiểu thú ngữ a!

Thấy Phượng Vô Song nghe không hiểu, viên thịt nhỏ càng nóng nảy, vội vàng ngồi định, cúi đầu dùng móng rạch chỗ làn da, một tia máu đỏ tươi theo lông trắng chảy ra, nhiễm đến lông tóc đỏ tươi tràn ra như đóa hoa màu đỏ tươi, viên thịt nhỏ đem máu chính mình, để sáp miệng Quân Lâm Ngọc. Mắt thấy sắc mặt viên thịt nhỏ càng ngày càng tái nhợt, như vậy cho Quân Lâm Ngọc lấy máu tuyệt không phải kế lâu dài.

Phượng Vô Song thấy viên thịt nhỏ như vậy, đau lòng cực kỳ. Vội vàng bắt đầu suy nghĩ trong đầu các loại thuốc giải. Một bên mang theo y thư tùy thân, một bên trầm tư.

Đột nhiên, linh quang Phượng Vô Song chợt lóe, dường như nơi nào đó nhìn thấy chứng bệnh như miêu tả. Nàng nhanh chóng mở ra quyển y thư thần bí mà vị sư phụ thấy đầu không thấy đuôi giao cho nàng, tìm được rồi.

Tâm địa thật độc ác —— độc này có độc tố mãn tính, tính nhiệt, độc tố lích lũy cực kỳ dài, nhưng dài đến mười năm, khi thời kỳ ủ bệnh, cơ thể người không có bất luận cảm giác không khoẻ, bởi vậy trúng độc rất khó phát hiện. Nhưng một khi qua thời kỳ ủ bệnh, độc này cực kỳ sinh động. Mỗi đêm trăng tròn, ánh trăng lạnh chiếu rọi xuống đất, nhiệt độc liền cực dễ vượt xa hoạt động người thường, khiến người trúng độc, trong cơ thể thiếu hụt, võ công mất hết, toàn thân xụi lơ vô tri giác.

Đôi mắt Phượng Vô Song lạnh lùng, hảo độc tàn nhẫn, lúc này vừa qua khỏi đêm trăng tròn, Quân Lâm Ngọc liền bị thương thành như vậy, xem ra độc tố hắn bắt đầu phát tác. Nói cách khác, hắn đã trúng độc mười năm. Quân Lâm Ngọc thoạt nhìn, cũng bất quá mới vừa hai mươi tuổi. Mười năm trước, hắn còn chỉ là hài tử, rốt cuộc là ai thế nhưng ngoan độc mà đối đãi như vậy vớ một hài tử!

Đang định gặp sư phụ cấp phương thuốc, cho Quân Lâm Ngọc giải độc, không ngờ, nàng ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy trên y thư viết, nếu muốn giải độc, cần thiết dùng máu Âm Chí làm thuốc dẫn, lá cây Băng Linh Thảo, cách hoa tuyết liên (sen trắng) ngàn năm, cùng quả trái cây Thực Tâm, luyện chế bảy bảy bốn mươi chín ngày, luyện đến một quả hồi hồn đan. Hồi hồn đan đó là giải dược tâm địa thực độc ác duy nhất.

Tuyết liên ngàn năm nàng nghe nói qua, sinh trưởng trên Thiên Sơn núi độ cao so với mặt biển là bốn cây số trái phải có đất đá, bên trong có băng, bình thường tuyết liên từ nảy mầm đến nở hoa yêu cầu trải qua ít nhất ba mươi năm, mà tuyết liên ngàn năm, tên như ý nghĩa, từ nảy mầm đến nở hoa yêu cầu hơn một ngàn năm.

Thần Hữu đế quốc tồn tại đến nay, cũng mới 1300 năm lịch sử, nói cách khác một gốc cây hoa tuyết liên ngàn năm, ít nhất ở thời gian thành lập Thần Hữu đế quốc, hạt giống liền rơi vào trong đất ngủ say. Có thể nghĩ, cũng như ý nghĩa, một gốc cây tuyết liên ngàn năm chỉ sợ vạn kim khó cầu(1)!

Băng Linh Thảo cùng Thực Tâm Quả, nàng không có nghe nói qua, ngay cả trên y thư sư phụ y, miêu tả hai loại thực vật cũng là chỗ trống, chẳng lẽ ngay cả y thuật cao minh như sư phụ, cũng chưa từng gặp qua sao? Như vậy, hai loại thực vật, nên chạy đi đâu tìm?

Thuốc dẫn máu Âm Chí lại là máu gì? Trên y thư không có ghi lại.

Duy nhất có thể minh xác chính là, máu Âm Chí, Băng Linh Thảo, tuyết liên ngàn năm cùng Thực Tâm Quả đều là vật âm tính trên trời đất này mà tâm địa thực độc ác là tính dương, nơi này sử dụng thuốc giải độc, hẳn chính là lấy độc trị độc. Không còn cách khác.

Khi Mặc Vũ đuổi tới, Quân Lâm Ngọc đã uống máu viên thịt nhỏ, sắc mặt có chuyển biến tốt đẹp, nhưng mà như cũ hôn mê bất tỉnh.

Sắc mặt Mặc Vũ thập phần nghiêm trọng, nhất định là đêm qua đêm trăng tròn, không thể bài độc đúng lúc, hơn nữa mới vừa rồi tôn thượng mạnh mẽ dụng công, trước đó tôn thượng mới hôn mê, nếu cứu trễ, tôn thượng chỉ sợ cũng ——

“Phượng tiểu thư, tôn thượng bệnh lại chậm không cứu trị, thuộc hạ phải lập tức dẫn hắn trở về, thỉnh Phượng tiểu thư theo ta cùng đi!” Mặc Vũ thần sắc ngưng trọng, ngữ khí trầm trọng mà nói. Phượng Vô Song không có chú ý tới Mặc Vũ ở nàng trước mặt cũng tự xưng “Thuộc hạ”.

Hắn biết, nếu giờ phút này để Phượng tiểu thư ở tại chỗ này, Phượng tiểu thư nhất định sẽ chịu mọi người phê bình, huống chi nếu có Phượng tiểu thư bồi tôn thượng, tôn thượng nói không chừng sẽ thực mau tỉnh lại. Nếu thời điểm tôn thượng tỉnh lại, không thấy Phượng tiểu thư, khẳng định sẽ nổi trận lôi đình.

“Hảo!” Phượng Vô Song không cần phải nhiều lời nữa, giờ này khắc này, không có gì so bằng việc chữa khỏi Quân Lâm Ngọc, càng là chuyện quan trọng.

Phượng Vô Song trong lòng ngực ôm viên thịt nhỏ, trên vai viên thịt nhỏ Tiểu Thủy đứng, Mặc Vũ tay trái ôm Quân Lâm Ngọc, tay phải ôm Phượng Vô Song, thả người nhảy, liền biến mất ở không trung.

Phượng Vô Song tuy gặp qua người khác sử khinh công, lại chưa từng gặp qua có người có thể như thế cưỡi vân vượt gió, trên người mang theo hai người, vẫn như cũ nhẹ nhàng tự nhiên. Kỳ thật công lực Mặc Vũ luôn luôn rất sâu, tới trên đường, vốn dĩ hắn cũng có thể trực tiếp vận khinh công, đem Quân Lâm Ngọc mang lại đây, có thể tiết kiệm không ít thời gian nhưng Quân Lâm Ngọc đánh chết cũng không muốn, gần nhất, thời gian còn kịp; mà Quân Lâm Ngọc kiêu ngạo, tuyệt không cho phép chính mình nghèo túng đến tận đây.

Nhưng hiện tại, Mặc Vũ rốt cuộc không quản nhiều như vậy. Tính mạng mau không có, còn nói cái gì kiêu ngạo không kiêu ngạo.

Viên thịt nhỏ cùng chim bói cá tựa hồ thực hưởng thụ cảm giác bay lên không, chim bói cá rõ ràng chính mình có thể bay, lại lười biếng mà ghé vào vai viên thịt nhỏ, không ngừng lôi kéo lông viên thịt nhỏ, mà xưa nay xú mĩ viên thịt nhỏ cũng không đi quản lông trắng nó, một bộ không quan tâm phản ứng chim bói cá, bệnh tình Quân Lâm Ngọc, lệnh đại gia trong lòng đều không dễ chịu, trong lúc nhất thời, không khí có chút lặng im.

Ở Mặc Vũ báo cho thuộc hạ, Phượng Vô Song dọc theo đường đi dùng gà lông vàng, xoa thành chất lỏng, bôi trên môi Quân Lâm Ngọc, kéo dài hơi thở hắn.

Cưỡi mây vượt gió mười vạn dặm, thời gian một tuần, bọn họ đến đế đô Thần Hữu đế quốc.

Phượng Vô Song sớm đã không kịp thưởng thức đế đô phồn hoa cùng đế cung tráng lệ, theo Mặc Vũ cùng viên thịt nhỏ đi Thủy Tinh Cung.

Mặc Vũ đã phái người đem chuẩn bị nước thuốc tắm, đưa vào trong Thủy Tinh Cung, Mặc Vũ đang chuẩn bị hầu hạ Quân Lâm Ngọc tắm dược.

Phượng Vô Song cũng không tránh ngại, ôn nhu nói: “Ta ở lại!”

Mặc Vũ nhìn chăm chú sửng sốt, gật gật đầu, lặng lẽ lui đi ra ngoài.

Phượng Vô Song nhanh chóng cởi quần áo Quân Lâm Ngọc, nàng vẫn không thưởng thức thân thể Quân Lâm Ngọc tinh tráng, chỉ đem hắn trở thành một người bệnh mà thôi, chỉ cảm thấy Quân Lâm Ngọc làn da hảo trắng nga! Nàng nhẹ nhàng mà đỡ Quân Lâm Ngọc bước vào giữa thùng thủy tinh. Một bên cẩn thận mà thử độ ấm nước, một bên quan sát đến phản ứng Quân Lâm Ngọc. Mặc Vũ nói nước cần thiết có nhiệt độ ổn định mới có hiệu quả.

Bởi vậy, nàng một chút cũng không dám chậm trễ. Tùy thời chú ý phản ứng hắn.

Nghe Mặc Vũ giải thích, Phượng Vô Song mới biết được máu viên thịt nhỏ là máu giải độc thiên nhiên, có thể giải trăm độc, nhưng đối với Quân Lâm Ngọc, máu viên thịt nhỏ cũng chỉ có thể hoàn toàn giảm bớt tác dụng, cũng không thể giải độc hoàn toàn, có thể thấy được người này tâm địa thực độc ác nên có bao nhiêu hung tàn! May mà, máu viên thịt nhỏ có công lực cực mạnh, nó có thể duy trì sinh mệnh mình.

Mà viên thịt nhỏ là hậu duệ thượng cổ thần thú, nó kỳ thật không phải hồ ly bình thường, mà là một con Cửu vĩ hồ, trải qua vạn năm chuyển thế thần thú, viên thịt nhỏ sớm đã không có công lực thượng cổ thần thú, nhưng nó cả người đều quý. Bởi vậy cũng là sủng vật Thần Hữu đế quân, là vật tượng trưng địa vị Thần Hữu đế quân.

Viên thịt nhỏ lười biếng mà quỳ rạp trên mặt đất, dọc theo đường đi, bởi vì tình trạng Quân Lâm Ngọc cực kỳ không tốt, nó cho Quân Lâm Ngọc tích quá nhiều máu, vuên thịt nhỏ toàn thân đều trở nên có chút trong suốt, làm như quá mức hư thoát. Phượng Vô Song đau lòng mà nhìn nó liếc mắt một cái, chỉ có thể chờ Quân Lâm Ngọc tốt, cấp viên thịt nhỏ nhiều làm gà ăn mày ha ha, bồi thường nó.

Hai canh giờ(2), Phượng Vô Song đều nhìn không nháy mắt mà tùy thời quan sát đến tình trạng Quân Lâm Ngọc. Nhưng mà, hết thảy đều an tĩnh, Quân Lâm Ngọc không có bất luận dấu hiệu tỉnh lại, phảng phất như ngủ say.

Đột nhiên, viên thịt nhỏ như cảm giác được cái gì, cảnh giác mà tỉnh lại, đứng lên, nhìn chằm chằm Quân Lâm Ngọc hôn mê như cũ, ánh mắt trở nên có chút sắc bén lên. Phượng Vô Song vẫn lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng tiểu manh vật tàn nhẫn quả quyết, không khỏi có chút lo lắng hỏi: “Viên thịt nhỏ, ngươi làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?”

“Ngao ngao ——” Viên thịt nhỏ thấp giọng trầm ngâm, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Quân Lâm Ngọc.

Phượng Vô Song tuy rằng nghe không hiểu âm thanh nó phát ra, nhưng nhìn về phía ánh mắt nó. Đồng tử nàng nháy mắt phóng đại, tim đập nhanh lên, rốt cuộc không thể khống chế được tim mình đập. Bởi vì Phượng Vô Song nhìn đến ——

Phượng Vô Song nhìn đến thân thể Quân Lâm Ngọc, đã xảy ra biến hóa thật lớn, cả người từ trắng biến hồng, lại có hồng biến đen. Cả người có vô số dòng khí màu đen, xuyên thấu qua kinh mạch, khắp nơi tán loạn, cho đến đến một chỗ lúc sau mới dừng lại. Khắp nơi khí đen, tất cả đều nhanh chóng tập trung đến một chỗ —— trái tim hắn!

Phượng Vô Song cả người căng chặt, hướng Quân Lâm Ngọc, Phượng Vô Song run run, hơi thở hắn, mạch đập hắn —— thế nhưng, đã không có! Hơn nữa cả người hắn lạnh băng đến thấu xương!

Phượng Vô Song ngơ ngẩn, chuyện này không có khả năng a, một thùng nước thuốc rõ ràng chính là cho hắn giải độc có tác dụng tốt đẹp tạm thời. Mỗi đêm trăng tròn, độc phát là lúc, ngâm trong một thùng nước thuốc, có thể chịu đựng đêm trăng tròn. Tuy không thể hoàn toàn trừ tận gốc độc trong thân thể hắn, nhưng cũng tuyệt không nửa điểm tổn thương thân thể hắn.

Nhưng mà, hơi thở Quân Lâm Ngọc mới vừa rồi rõ ràng còn có, hiện giờ như thế nào sẽ không còn mạch đập? Thân thể hắn cũng lạnh đến lợi hại, giống như là ——

Giống như người chết, lạnh băng.

Tuyệt vọng.

-------------------------------------

(1)Vạn kim khó cầu: vạn năm khó tìm thấy.

(2)Hai canh giờ: 1 canh giờ = 2 tiếng; 2 canh giờ = 4 tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK