Phượng Vô Song ngồi trong khuê phòng, hai tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đang mưa phùn, tâm trạng thật là nhẹ nhàng thoải mái, nhưng bây giờ cũng không có tâm tình ngâm thơ, nàng chỉ cảm thấy một chữ: Phiền.
Hồng Liên và Bích Hà ngồi ở cửa nói chuyện phiếm, hi hi ha ha cắn hạt dưa, thỉnh thoảng còn náo loạn một phen. Phượng Vô Song nhìn, nếu hai tiểu nha đầu này sống trong xã hội hiện đại, sợ rằng vẫn cò làm nũng bên người cha mẹ, đã gặp qua bộ dạng trong sáng của các nàng, thật khó tưởng tượng trước đây không lâu các nàng còn có thể đứng ra bảo vệ nàng, không sợ sống chết. Kể từ sau lần ám sát đó, trong lòng Phượng Vô Song đã sớm coi các nàng là tỷ muội tốt vào sinh ra tử với mình, không khác gì tỷ muội ruột thịt. Nghĩ đến tỷ muội ruột thịt, trong lòng Phượng Vô Song cảm thấy có chút đau, không nghĩ tới cho dù là kiếp trước hay kiếp này, người thân của nàng đều là người hại nàng thê thảm nhất.
Nàng sẽ không khuất phục, nếu ông trời càng muốn chơi nàng như vậy, nàng lại càng phải làm chuyện kinh thiên động địa hơn, nếu cho nàng cơ hội lần thứ hai, nàng sẽ phải số thật đặc sắc, đối tốt với nàng, đối không tốt với nàng, sau này nàng đều sẽ hoàn trả gấp bội, Phượng Vô Song thầm hạ quyết tâm trong lòng.
“Hồng Liên, Bích Hà, chúng ta đi ra ngoài một chút đi.” Phượng Vô Song đột nhiên đứng lên, nói với hai tiểu nha đầu.
“Tiểu thư, bên ngoài còn đang mưa.” Hồng Liên nói.
“Đúng vậy, trời mưa thế này chúng ta đi ra ngoài làm gì vậy.” Bích Hà cũng lên tiếng nói.
“Đi ra ngoài tìm linh cảm.” Phượng Vô Song trả lời.
“Linh cảm là cái gì, có thể ăn sao?” Hồng Liên ngây ngốc hỏi.
“Ngươi đó, thật là ngốc.” Phượng Vô Song cười mắng Hồng Liên một chút, sau đó nói tiếp: “Đi thôi, đi đến Đông Hồ đi.”
Hồng Liên và Bích Hà cũng không ngăn cản nữa, vì vậy Phượng Vô Song mặc nam trang, cùng đi ra cửa.
Đông Hồ không xa, từ cửa tây ra khỏi thành hơn trăm dặm, bởi vì trời mưa nên hồ không có nhiều người.
Phượng Vô Song vừa đi vừa nhìn mặt hồ, nhớ tới trước kia cũng thường xuyên cùng hắn đến bờ hồ, mặc dù bởi vì thân phận sát thủ, bọn họ cũng không quá mức thân mật, thậm chí cũng không nói chuyện nhiều, nhưng mỗi lần cùng hắn đi dạo quanh hồ, nàng cũng cảm thấy đó là thời gian hạnh phúc nhất. Phượng Vô Song lại cảm thấy trái tim nàng bắt đầu đau, thậm chí nàng còn cảm thấy hối hận khi đến nơi này.
Đang nghĩ muốn rời đi, một tiếng đàn du dương truyền đến, tiếng đàn thanh nhã vui vẻ truyền vào lỗ tai, nghe một chút lại khiến cho Phượng Vô Song cảm thấy cả người nhẹ nhõm, buồn bực vừa rồi cũng biến mất không còn.
“Giai nhân phương bắc, xinh đẹp mà không phụ thuộc.
Cười một tiếng nghiêng thành, cười một tiếng nghiêng nước.
Họ không biết khuynh thành và khuynh quốc?
Giai nhân tiếp tục khó khăn!”
....
Tiếng hát tuyệt vời nhẹ nhàng truyền đến từ mặt hồ, Phượng Vô Song nghe đến ngây dại, giờ nàng mới hiểu được cái gì gọi là tiếng ngân lượng quanh xà nhà ba ngày không dứt, nàng giống như đang nhìn thấy một tiên nữ nhảy múa trên mặt hồ. Đây là nữ tử như thế nào, có thể có tiếng hát như vậy, nếu là người sinh ở thời hiện cái, sau này còn có thể trở thành thiên vương thiên hậu, trong lòng Phượng Vô Song thở dài nói.
Càng nghe Phượng Vô Song càng thêm tán thưởng, rất muốn nhìn một chút xem người đang hát có bộ dạng như thế nào. Kiếp trước, tuy Phượng Vô Song chưa bao giờ theo đuổi hay ngó ngàng gì tới thiên vương thiên hậu kia, bởi vì nàng came thấy bọn họ không có gì đặc biệt, hát cũng không hoàn hảo. Nhưng hôm nay thật sự không tầm thường, dưới tình huống không có hiệu ứng sân khấu và âm thanh điện tử, lại có thể hát tự nhiên như vậy, nàng đã tin sách cổ trước kia không có quá mức khoa trương.
Nàng kéo Hồng Liên và Bích Hà đi dọc theo bờ hồ đến nơi có tiếng hát kia, hai tiểu nha đầu cũng nghe đến mức say mê.
Đi một chút liền nhìn thấy một chiếc thuyền đậu bên hồ, trang trí rất trang nhã, Phượng Vô Song vừa nghe tiếng hát, vừa tìm xem bị thần tiên tỷ tỷ nào đang cất tiếng hát, đột nhiên tiếng hát ngừng lại, thay vào đó là tiếng cười ồn ào, vì vậy Phượng Vô Song càng muốn đi tới xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Chiếc thuyền dừng ở bên bờ, một người thư sinh trẻ tuổi giằng co với đám gia đinh, người đứng sau đám gia đinh rõ ràng là một Công tử phú quý, bên cạnh còn có một người đội mũ lạp, bởi vì che mặt nên không nhìn thấy rõ bao nhiêu tuổi, Công tử phú quý lớn tiếng nói: “Ta nói tên tiểu tử nghèo kiết xác như ngươi ở đâu ra, bản công tử muốn tìm Yên Yên tiểu thư thì mắc mớ gì tới ngươi, nếu không tránh đừng trách bản công tử không khách khí!”
“Yên Yên nói không tiếp khách, các ngươi trở về đi!” Thư sinh kia lẳng lặng nói.
“Hôm nay Bản công tử đặc biệt tới mời Yên Yên tiểu thư đến phủ ta làm khách, dạo chơi mấy ngày, ngươi nói không gặp cũng không tiếp khách, chưa có nơi nào trong kinh thành không nể mặt ta như vậy!” Quý công tử hung hăng nói.
“Các ngươi còn ngẩn người ra đó làm gì? Còn không ném tên tiểu tử nghèo kiết xác này xuống hồ cho ta, làm mất nhã hứng ở bản công tử.”
Mấy tên gia đinh nghe Quý công tử ra lệnh, liền đồng loại đi lên, đưa tay vác thư sinh kia giống như con gà.
Thư sinh kia hô to: “Dưới chân thiên tử, các ngươi còn có vương pháp sap? Các ngươi coi mạng người như cỏ rác vậy!”
Lửa giận trong người Phượng Vô Song dâng lên, vừa muốn tiến lên đánh cho công tử kia một trận, Hồng Liên và Bích Hà vội vàng giữ nàng lại, Phượng Vô Song tức giận, nói: “Các ngươi không đi giúp đỡ, kéo ta lại làm gì?”
“Tiểu thư, người không được đi!” Hồng Liên vội vàng che miệng Phượng Vô Song, sợ hãi nói.
“Tại sao không được đi?” Phượng Vô Song tức giận nói.
“Người biết Công tử kia là ai không, hắn là Tằng Tùng nhị công tử của Tằng Quốc Đống!” Hồng Liên vội vàng giải thích.
“Tằng Quốc Đống là ai?” Phượng Vô Song không hiểu, hỏi.
“Tiểu thư, người thật sự không nhớ rõ sao? Tằng Quốc Đống là phủ doãn kinh thành, là người tâm phúc bên cạnh Hữu thừa tướng, Hữu thừa tướng chính là người được Thái tử sủng ái nhất, Nhị công tử này là Nhị thế tổ nổi danh nhất kinh thành, ỷ vào quyền thế của cha mình mà không ai không dám chọc, Tằng Quốc Đống là người đối đầu với lão gia, ở trong triều thường đối địch với lão gia.” Bích Hà nói.
“Dừng tay!” Phượng Vô Song đang nghe Hồng Liên và Bích Hà kể rõ tình hình hiện tại, bên kia đột nhiên truyền đến tiếng của nữ tử.
Phượng Vô Song ngẩng đầu nhìn, một cô gái tuyệt sắc mặc quần áo màu xanh lục đi ra ngoài, dáng người thướt tha, khiến tâm trạng Phượng Vô Song có chút xao động.
Chỉ thấy mọi người bên bờ nhìn ngây người, những gia đinh vác thư sinh kia giống như bị ma pháp làm cho không nhúc nhích được, thì ra cũng bị dung mạo xinh đẹp của thiếu nữ này hấp dẫn mà quên mất mình đang làm gì.
“Rốt cuộc Yên Yên tiểu thư cũng xuất hiện, nghe danh không bằng gặp mặt, quả nhiên dung mạo của Mộ Dung Yên Yên đẹp nhất thiên hạ!” Tằng Tùng cười nói.
“Tằng công tử, tiểu nữ chẳng qua chỉ là một nữ tử bần tiện nhỏ bé, bây giờ không cần người động binh, xin người thả Quách công tử đi.” Nàng kia nhẹ nhàng nói, hơi thở như lan, miệng như hoa đào, Tằng Tùng nghe thấy liền có chút mất hồn vía.
“Được, được, ta nhất định sẽ làm theo lời của Yên Yên tiểu thư, mau thả Quách công tử ra!” Tằng Tùng ra lệnh với đám người đối diện.
Nói nửa ngày, Tằng Tùng mới phát hiện gia đinh nhà mình không động, hắn nhìn lại, thì ra gia đinh của hắn cũng đang nhìn chằm chằm Mộ Dung Yên Yên, Tằng Tùng tức giận đi lên đá vào mông mấy người: “Yên Yên tiểu thư mà các ngươi cũng dám nhìn, khinh nhờn mỹ nhân, có phải các ngươi không muốn sống nữa không?”
Lúc này, mấy gia đinh mới định thần lại, hiểu được chủ nhân đang nổi giận, vì vậy bọn họ vội vàng để tên thư sinh kia xuống.
“Hôm nay bản công tử đã biệt tới mời Yên Yên công tử đến phủ ta làm khách, kính xin Yên Yên tiểu thư nể mặt một chút.” Tằng Tùng ngạo mạn nói.