• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Khả Khả

Thần sắc Lý Hạc Minh bình tĩnh, tựa như chỉ là thuận miệng hỏi đến, muốn biết lý do từ trong miệng Lâm Ngọc, nhưng, Bắc Trấn Phủ Sử mở miệng ra để thẩm vấn khâm phạm, có câu nào là không mục đích đâu.

Lâm Ngọc không dám trả lời, cũng không thể hiểu được vì sao hắn lại hỏi như vậy. Như thế việc từ hôn này là cho một mình nàng làm bậy, hắn không hề có lỗi.

Lúc trước, Lâm Ngọc tham gia bữa tiệc của Dương gia, có gặp đại tẩu Từ Thanh Dẫn của hắn. Mỗi câu mỗi chữ Từ Thanh Dẫn “nhắc nhở” khi đó, đến nay nàng đều nhớ rõ.

Nàng không hề muốn nhớ lại những lời ẩn ý châm biếm kia, nhưng mỗi một câu chữ đều đánh vào thân thể ốm yếu khó bề mang thai của nàng, gần như muốn công khai nhục nhã nàng, còn nói Lý gia hiện giờ chỉ còn một mình Nhị Lang, bảo nàng phải điều dưỡng thân thể cho tốt, nếu không sinh được con, sau này Nhị Lang không còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông.

Ngoài ra, còn có một chuyện khiến Lâm Ngọc để tâm.

Ngày đó, Từ Thanh Dẫn có nói với nàng: “Lời này vốn dĩ ta không nên nói, nói ra thì bảo ta nhiều chuyện, nhưng Lâm tiểu thư xuất thân cao quý, đương nhiên sẽ không phải cúi đầu để làm hài lòng ai cả, ta mà không nói chuyện này thì trong lòng ta lại bất an!”

Nàng ta ấp úng nói đông nói tây nửa ngày, cuối cùng làm bộ như bất đắc dĩ, đè thấp giọng nói với Lâm Ngọc: “Trên đầu quả tim của Nhị Lang có một cô nương khác. Trong lúc vô tình, ta thấy được một thứ đồ treo trên cổ hắn, hình như là đồ của cô nương nào đó…”

Đến giờ này, mỗi khi nhớ đến Lâm Ngọc đều cảm thấy buồn bực, Từ Thanh Dẫn là đại tẩu quả phụ, nói khó nghe hơn chút là từ khi huynh trưởng Lý Hạc Minh chết, nàng ta sống hoàn toàn dựa vào bổng lộc của Lý Hạc Minh.

Nếu không phải do Lý Hạc Minh bày mưu tính kế, thì Từ Thanh Dẫn nào dám nói những lời này trước mặt nàng.

Cho dù, đây không phải là ý của Lý Hạc Minh, nhưng hắn lại cung phụng một quả tẩu thích xen vào chuyện của người khác như vậy thì nếu Lâm Ngọc thật sự gả vào, sợ không có ngày nào được sống yên thân.

Lâm Ngọc siết chặt dù trong tay, nhìn Lý Hạc Minh qua hàng mi thấm nước, nàng có chút buồn bực: “Lý đại nhân hỏi như vậy, làm như không biết nguyên do, khiến người khác nghe xong còn tưởng là Lâm gia ta là người có lỗi!”

Lý Hạc Minh nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, thấy nàng tức giận, cau mày, nhưng hắn vẫn không biết xấu hổ, đáp lại: “Ta không biết!”

Ánh mắt hắn thâm sâu, nhìn trực diện làm người khác sợ hãi. Lâm Ngọc né tránh ánh mắt bị nước mưa gột rửa của hắn, nàng bực bội nói: “Không biết thì cứ để không biết đi, dù sao chuyện này đã qua rồi, không cần nhắc lại!”



“Qua rồi? Thế nào là qua rồi?” Giọng Lý Hạc Minh trầm xuống: “Chẳng lẽ Lâm tiểu thư đã tìm được nhà khác? Ai? Dương Kim Minh của Dương gia?”

Lâm Ngọc cảm thấy kinh ngạc trước sự vô lễ của hắn, nàng tức đến hai mắt đỏ lên: “Liên quan gì đến Dương gia? Hôn sự của ta và ngài là do lệnh đường định ra, hiện giờ lệnh đường đã về cõi tiên, nhân duyên đã đứt, Lý đại nhân hà tất, hà tất…”

Miệng mồm nhanh nhảu của nàng khi đối mặt với kẻ bắt cóc giờ này dường như bị rỉ sét, sau một lúc nghẹn lại, nàng cũng nói ra: “Hà tất phải tính toán chi li vậy!”

Lý Hạc Minh nhìn nàng chằm chằm: “Ai nói hôn sự này là mẫu thân ta định?”

Lâm Ngọc nhíu mày: “Nếu không phải mẫu thân ngài, chẳng lẽ là do ngài làm chủ sao?”

Lý Hạc Minh nói: “Là do ta làm chủ!”

Trái tim Lâm Ngọc run lên, sau đó lại nghe hắn gằn từng chữ một: “Ta chọn người, ta chọn thê, là ta muốn cưới nàng!”

Hà Tam đứng sau lưng Lý Hạc Minh nghe được những lời này, hai mắt trợn tròn. Không chỉ vì lời Lý Hạc Minh nói, mà còn vì ngữ khí lãnh khốc như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô nương nhà người ta.

Hà Tam chửi thầm: Ai đã dạy Trấn Phủ Sứ biểu đạt tâm ý với một cô nương như vậy, Lâm tiểu thư đồng ý mới là lạ.

Hà Tam đoán không sai, Lâm Ngọc nghe xong những lời này, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là vui mừng mà là sợ, điều này có thể hiểu là người Lâm gia làm phật ý không phải là mẫu thân hắn mà là Bắc Trấn Phủ Sử hắn.

Lúc trước định ra hôn sự, khi ấy hắn chỉ là một hộ vệ của thiên gia, Lâm gia nàng không có gì phải sợ, nhưng hiện tại, hắn đang là thân tín của Hoàng Thượng, chỉ bằng một câu thuận miệng của hắn có thể khiến quan viên lạc vào trong ngục.

Nay đã khác xưa, hắn như thế này chẳng lẽ là muốn tính sổ với Lâm gia sao?

Lâm Ngọc cắn môi dưới, nói: “Chuyện đã thành ra thế này rồi, Lý đại nhân có nói gì cũng vô dụng. Cứ coi như ngài thật sự không hiểu được lý do vì sao Lâm gia ta từ hôn đi, nhưng Lâm gia ta không hề sai, nếu ngài muốn biết, chi bằng về hỏi đại tẩu của ngài đã nói gì với ta!”



Lý Hạc Minh nhíu mày: “Từ Thanh Dẫn?”

Lâm Ngọc trước giờ không có thói quen nói xấu sau lưng người khác, nên lúc này không đáp lại. Nàng quay đầu nhìn thân đen nhánh của con ngựa, một lúc sau, nói: “Hôm nay đa tạ Lý đại nhân đã cứu giúp, đợi khi trở về Lâm phủ, ta nhất định sẽ sai người đến cửa tạ lễ!”

Nàng đã nói như vậy, hiển nhân là không muốn nợ ân tình của người khác, muốn tính toán rạch ròi giữa hai người.

Nói xong, Lâm Ngọc không biết nói gì nữa, vì vậy không khí giữa hai người chìm vào im lặng. Mưa núi dần xoa dịu phiền muộn trong lòng nàng, nhưng sắc mặt Lý Hạc Minh càng ngày càng lạnh đi.

Bỗng, tiếng bước chân lộn xộn phá vỡ sự yên tĩnh. Một Cẩm Y Vệ cầm đao chạy từ ngôi nhà hoang dưới chân núi đầy sương mù lên, nhanh chóng tiến đến chỗ Lý Hạc Minh thì thầm gì đó, sau đó biết điều lui ra.

Lý Hạc Minh không phải là người vì chuyện tư tình nhi nữ mà làm trễ đại sự, hắn thu hồi tầm mắt trên người nàng, lùi lại vài bước. Trước khi quay người rời đi, hắn hỏi Lâm Ngọc một câu: “Nàng có hối hận không?”

Hắn cầm đao, đứng góc nghiêng với nàng, ánh mắt đen láy nhìn thẳng phía trước, khoé mắt cũng không hề nhìn về phía nàng.

Câu này hỏi không rõ ràng, nhưng Lâm Ngọc biết hắn hỏi là: Nàng có hối hận khi thoái hôn hay không?

Lâm Ngọc nhìn sườn mặt hắn, không hiểu vì sao ánh mắt nàng lại liếc qua cổ hắn. Nàng vội dời mắt đi, giọng nhẹ nhàng: “Không hối hận!”

Dứt lời, Lý Hạc Minh lập tức xoay người đi về ngôi nhà hoang dưới chân núi, ném lại cho Hà Tam một câu lạnh băng: “Trông chừng người cho kỹ, thiếu một sợi tóc nào, ngươi tự mang đầu đến Lâm phủ tạ tội!”

Hà Tam không dám bất cẩn, vội dựng thẳng lưng, nhìn theo bóng dáng Lý Hạc Minh, cung kính mười phần: “Rõ!”

 

------oOo------

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK