• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Khả Khả.

Người bình thường đến bái phỏng, dựa vào lễ nghi thì nên trình bái thiếp trước rồi mới được gặp gia chủ. Nhưng khi Lâm Ngọc gõ vang cánh cửa đang đóng chặt của Lý phủ, dường như hạ nhân trong phủ biết nàng sẽ tới nên đã thỉnh nàng vào trong.

So với cửa của các quan lớn bình thường, thì trước cửa của Lý phủ có thể nói là giống như đang giăng lưới bắt chim, vô cùng vắng vẻ. Trong phủ toàn là sơn thuỷ, nhưng lại yên tĩnh đến mức không hề có tiếng chim hót.

Lâm Ngọc đội nón có lớp vải mỏng phủ xuống, che đi gương mặt nàng. Nàng không lên tiếng đi theo hạ nhân trong phủ dẫn đường, một tát sau, lão Trần dẫn đường ngừng trước cửa tròn: “Cô nương, đến rồi!”

Lâm Ngọc nâng mắt nhìn, phía sau cánh cửa là một hồ nước trong vắt, chung quanh là một khoảng sân yên tĩnh, trên hồ có một con đường lát đá, cuối con đường là một viện môn.

Lần đầu tiên Lâm Ngọc đến Lý phủ, không biết đường đi, cũng không biết nơi này thông đến nơi nào. Nhưng nhìn bố cục trước viện thế này, hiển nhiên đây không phải là nơi người bình thường có thể ở.

Lâm Ngọc lên tiếng cảm tạ lão Trần, nàng đứng ở cửa tròn một lúc rồi một mình đi vào bên trong, trông hơi giống như đi hiến xác cho cọp.

Lâm Ngọc còn chưa đến viện, đã ngửi thấy mùi hoa Mơ nhàn nhạt. Vừa ngẩng đầu lên, thì thấy một cây Mơ rất cao nhô ra từ tường viện, bên trên có mấy nụ hoa đỏ thẫm, vừa còn chưa nở nên hương cũng nhạt.

Mơ và Mai hao hao giống nhau, nhưng lại không cùng loại. Khi Lâm Ngọc rời đi, Dương phu nhân còn ở trong phủ, thời khắc này khi nhìn thấy cây Mơ này, nàng không khỏi nhớ đến cây Mai kia của Dương phu nhân tặng, nàng đang suy nghĩ không biết mẫu thân đã trả lại chưa.

*Hoa của Dương phu nhân đưa đến và cây trong phủ của Lý Hạc Minh là hai loại khác nhau, nó nhìn tương tự chứ thật ra là khác loại, vì truyện không có tiệm bán hoa nên mình không tra kỹ về loài hoa này nha, tạm thời để mai và mơ.

Nàng đang suy nghĩ, bỗng đằng sau truyền đến giọng nói của một nam nhân: “Nghe nói Dương gia mang đến Lâm phủ một gốc Mai Đàn Hương quý báu!”

Lâm Ngọc đang chìm trong suy tư, đột nhiên nghe thấy âm thanh của người khác, nàng không kịp phòng bị, suýt nữa hét lên.

Nàng xoay người nhìn qua tấm màng mỏng. Tú Xuân Đao, phi ngư phục, thân cao chân dài, tướng mạo tuấn tú lạnh lùng, không phải Lý Hạc Minh thì là ai.



Kể từ lần gặp ở trên đường ấy, đã hơn nửa tháng rồi Lâm Ngọc chưa gặp mặt hắn, thỉnh thoảng chỉ nghe phụ thân và huynh trưởng nhắc đến tên của hắn trong nhà, phần lớn là liên quan đến vụ án của Vương Thường Trung.

Vụ án của Vương Thường Trung chưa kết thúc, Lý Hạc Minh vẫn bận bịu tối ngày. Hôm nay Lâm Ngọc đến cửa chỉ mang theo chút hy vọng nhỏ nhoi, không ngờ hắn thật sự có ở trong phủ. Nàng đã chuẩn bị tinh thần, nếu như hắn không có ở đây, nàng sẽ đến Bắc Trấn Phủ Sử một chuyến.

Lâm Ngọc đến vì có chuyện cầu xin, cho nên bị doạ hoảng sợ cũng không dám nói gì, nàng cố trấn tĩnh nhịp tim đang đập dữ dội, cúi người hành lễ: “Lý đại nhân!”

Trước mặt nàng che một tấm lụa trắng, Lý Hạc Minh nhìn xuyên qua tấm lụa, cảm thấy gương mặt nàng trắng bệch không chút huyết sắc, nhưng môi lại ươn ướt, giống như hoa mai mở.

Hắn vòng qua nàng đi vào trong viện: “Lâm tiểu thư không ở nhà ngắm hoa, lại chạy đến Lý phủ làm gì?”

Lâm Ngọc nhấc chân đuổi theo, chân hắn dài, một bước của hắn bằng hai bước của nàng. Hắn không đợi, vừa vào đến sân liền ngồi xuống bàn đá dưới cây Mơ, nhấc ấm trà nóng trên lò, tự rót cho mình một ly.

Lâm Ngọc nghe hắn nhắc đến Dương phu nhân, trong lòng có chút khiếp sợ, nàng nói: “Cẩm Y vệ thật sự tai thính mắt tinh, Dương phu nhân còn ở Lâm phủ, mà Lý đại nhân ở đây đã nhận được tin tức rồi!”

“Chén cơm này đã ăn, nếu tai mắt vô dụng thì Cẩm Y Vệ nên phế đi!” Lý Hạc Minh nói xong, lấy một chén khác trong khay ra hỏi nàng: “Uống chứ?”

Lâm Ngọc ngẫm nghĩ, sau đó “ừ” một tiếng. Nàng chậm rãi ngồi xuống, gỡ mũ che đặt lên bàn, rồi nhận trà nóng từ trong tay Lý Hạc Minh: “Đa tạ!”

Nước vừa mới nấu sôi, vẫn còn nóng hổi, Lâm Ngọc đưa đến miệng thổi rồi mới nhấp một ngụm.

Lý Hạc Minh không hối nàng, chờ nàng thấm giọng xong, buông chén trà xuống, mới lên tiếng hỏi: “Lâm tiểu thư còn chưa trả lời ta, hôm nay đến là có việc gì?”

Lâm Ngọc cảm thấy hắn đang cố ý, khi nàng đến cửa, lão Trần không hỏi nàng đến tìm ai đã đưa nàng vào trong, hiển nhiên là biết màng đến để làm gì.

Nàng nói: “Lý đại nhân không biết sao? Vậy tại sao hạ nhân trong phủ ngài lại đưa ta đến viện này?”

Lý Hạc Minh liếc nàng: “Vào phủ của ta, cho dù là khách ở phương nào cũng sẽ đưa đến viện này!”



Lâm Ngọc khó hiểu: “Vậy ngài không cần biết người đến có thân phận gì sao? Nếu người đến không có ý tốt, chẳng lẽ cũng hoan nghênh vào?”

Lý Hạc Minh nhàn nhạt nói: “Cẩm Y Vệ trước giờ đều mang tiếng ác, ai dám đến phủ của ta để kiếm chuyện?”

Đúng vậy, Lâm Ngọc thầm nghĩ: Có quan lại nào dám chọc hắn đâu.

Lâm Ngọc hỏi: “Nếu người đến gặp tẩu tẩu của ngài thì sao? Lý đại nhân cũng thay mặt đón tiếp sao?”

Lý Hạc Minh nhấp ngụm trà: “Tẩu ấy đã dọn ra ngoài rồi!”

Nghe được lời này, Lâm Ngọc hơi sửng sốt, lúc này nàng mới hiểu ra cả một đường đến đây vì sao lại yên tĩnh đến vậy. Nếu trong phủ có nữ nhân, nó sẽ không lạnh lẽo đến mức này.

Nhưng lời của nàng nói ra đều bị Lý Hạc Minh đánh ngược trở về, giờ đây Lâm Ngọc mới ý thức được bản thân mình tự đa tình, hiểu lầm Lý Hạc Minh đang đợi nàng đến bái phỏng. Nàng đang muốn nhận lỗi, thì thấy biểu cảm của Lý Hạc Minh như chợt phát hiện ra điều gì, hắn ngước mắt nhìn nàng: “Chẳng lẽ Lâm tiểu thư đang nghĩ Lý mỗ đây cố tình ở lại trong phủ để đợi nàng đến?”

Tâm tư bị vạch trần, mặt Lâm Ngọc phút chốc đỏ lên, lúng túng hạ mi mắt, nàng cúi đầu, nói: “Là ta đường đột!”

Trên đời này không có chuyện nào xấu hổ hơn chuyện này, ngay cả lỗ tai nàng cũng đỏ lên theo, nhưng nàng vừa dứt lời, lại nghe Lý Hạc Minh nói: “Không thể nói là đường đột, đúng là ta đang đợi nàng!”

Khả: Mới lên tiki book chục cuốn sách how to tán gái cho cha này, cục súc zừa zừa thôi!

 

------oOo------

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK