• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Khả Khả

Lâm Tĩnh ở ngoài gọi cửa, trái tim Lâm Ngọc hoảng loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng Lý Hạc Minh lại không hề hoang mang, hắn từ từ ngẩng đầu lên liếc nhìn ra cửa, sau đó chôn đầu về lại.

Dáng vẻ giống như Thiên Tử có đến cũng không thể ngăn cản được hắn.

Lâm Ngọc vừa mới cao trào, đang lúc mẫn cảm nhất, sao có thể chịu được hắn tiếp tục, nàng cắn môi kiềm chế, đưa tay đẩy hắn ra, giọng nhỏ như muỗi, run rẩy vì căng thẳng: “Đừng quấy nữa…ưm… Lý, Lý Hạc Minh, ư….ca ca đang ở bên ngoài….ưm…. Đừng làm nữa…”

Nhưng Lý Hạc Minh không nghe lời nàng, thậm chí cũng không dừng lại, hắn hơi ngửa mặt lên nói: “Hắn sẽ không vào đâu!” Dứt lời, hắn lại mút chặt huyệt nàng.

Thường ngày hắn lạnh lùng và uy nghiêm, nhưng khi ở trước mặt Lâm Ngọc hắn lại biến thành một kẻ hoang đường. Đối diện với huynh trưởng ngăn bởi cánh cửa, hắn miệt mài ăn huyệt nàng, việc này chỉ có một mình Lý Hạc Minh hắn mới dám làm.

Nếu để mọi người thấy Bắc Trấn Phủ Sử quỳ gối trước mặt nữ nhân để liếm huyệt cho nàng, sợ là cả Đô Thành này đều khiếp sợ cho rằng hắn đang trúng tà.

Nhưng Lý Hạc Minh nói không sai, chưa có sự cho phép của Lâm Ngọc, Lâm Tĩnh sẽ không tuỳ tiện bước vào khuê phòng của tiểu muội muội mình, đặc biệt là hắn biết có Lý Hạc Minh ở đây sẽ có nhiều hình ảnh không thể phô bày.

Lâm Tĩnh 25-26 tuổi đầu rồi, không phải là tiểu tử bảy tám tuổi lơ ngơ, mà là nam nhân đã thành gia lập thất. Hắn đứng ngoài gọi hai tiếng nhưng cửa vẫn im lìm, không nghe thấy tiếng Lâm Ngọc đáp lại, thì đã biết tên khốn Lý Hạc Minh kia đang lôi kéo Lâm ngọc làm chuyện bậy bạ rồi.

Lâm Tĩnh cũng không phải là người tuân theo khuôn khổ, hắn sẽ không quan tâm đến mấy chuyện riêng tư của những đôi phu thê. Nếu bên cửa nàng là người khác, hắn sẽ ném đồ lại rồi im lặng đi, nhưng thân thể Lâm Ngọc yếu ớt, hắn không thể ngó lơ được.

Do dự một hồi, hắn đập mạnh lên cửa, đè thấp giọng nói như sợ người khác nghe thấy: “Lý Hạc Minh! Thân thể tiểu muội ta không tốt ngươi…ngươi…”



Nói ra lời mặt hắn cũng nóng lên, nhưng vẫn phải nói: “Ban ngày ban mặt ngươi kiềm chế chút đi!”

Dứt lời, hắn đặt bánh ở cửa rồi phất tay áo rời đi.

Lâm Ngọc và Lý Hạc Minh nghe vô cùng rõ, Lâm Ngọc tưởng rằng Lâm Tĩnh nghe được âm thanh ái muội từ trong phòng phát ra cho nên từ mặt tới cổ đều đỏ cả lên. Nhưng Lý Hạc Minh lại chẳng quan tâm chút nào, dửng dưng như không hề nghe thấy.

Hắn nắm hai chân nàng tách ra hai bên, để toàn bộ tiểu huyệt lộ ra trước mắt, sau đó đôi môi hắn phủ lên tiểu huyệt đỏ tươi liếm mút không ngừng, đầu lưỡi chui vào trong huyệt, vừa mút vừa liếm nơi mẫn cảm của nàng.

Dường như Lâm Ngọc đang lạc vào mùa lũ, dâm thuỷ ồ ạt chảy ra từ trong huyệt, Lý Hạc Minh liếm nuốt hết, sau đó còn mút hạt châu hồng và khe tiểu của nàng, đầu lưỡi kia hận không thể chui vào trong khe đó.

Lâm Ngọc cảm nhận được khoái cảm nhưng lại sợ người khác nghe thấy, nàng đưa tay che miệng lại. Không biết là vì Lý Hạc Minh liếm cho nàng sướng hay là vì nàng căng thẳng, những hạt châu trong veo rơi ra từ khoé mắt nàng, dính trên vạt áo. Vệt nước thấm tản ra giống như bông hoa nở trong bùn lầy.

Lý Hạc Minh liếm đến mức hai chân Lâm Ngọc mềm nhũn ra, đột nhiên hắn nhớ đến gì đó, ngẩng đầu giữa hai chân nàng, hỏi: “Thương thế nàng chưa khỏi, vừa rồi định chuộc lỗi với ta bằng cách nào đây?”

Vấn đề hắn hỏi cực kỳ quái đản và không hợp thời điểm, nhìn bộ dạng hắn quỳ gối dưới thân Lâm Ngọc liếm huyệt cho nàng, trên cằm, môi đều là nước huyệt của Lâm Ngọc, nào còn tức giận muốn nàng chuộc lỗi nữa. Chi bằng nói rằng hắn đã phạm sai lầm, muốn chăm chỉ hầu hạ nàng để nàng nguôi giận thì đúng hơn.

Hắn hỏi xong, không cho nàng ngơi nghỉ chút nào, khép hai ngón tay lại cắm vào huyệt đạo nóng ấm của nàng, ngón cái xoa xoa lên hạt châu đang sưng đỏ, làm cho thành vách bên trong cắn siết liên hồi, như muốn nuốt ngón tay hắn vào.

Quả nhiên là muốn bị “làm”.

Lâm Ngọc giang hai chân, bị hai ngón tay dài đầy vết chai đâm thọc ra vào đến mụ mị đầu óc, động huyệt mềm mại đáng thương cắn mút lấy hắn.

Lúc này nghe hắn nói, nàng nắm váy rên rỉ: “Trong sách có viết, ưm….có thể…có thể dùng miệng…a…”



Nàng nói ra rất xấu hổ, nên âm giọng rất nhỏ, cánh môi hồng hào lúc đóng lúc mở. Lý Hạc Minh nhìn chằm chằm môi nàng, trong đầu không nhịn được tưởng tượng ra hình ảnh Lâm Ngọc ướt mắt ngậm nuốt dương vật to lớn dưới háng mình, đột nhiên bụng dưới hắn căng chặt.

Trong đầu hắn hiện ra một suy nghĩ đáng khinh: Nếu cái tát đó có thể đổi lấy kết quả thế này, thì hắn có thể chịu thêm vài cái như vậy nữa.

Nhưng ý tưởng này vừa xoẹt qua đầu, hắn liền nhíu mày phủi bỏ.

Hắn kéo mông Lâm Ngọc ra một chút, nước chảy ra càng nhiều, nhục huyệt co bóp dữ dội, ngón tay hắn tăng tốc, đồng thời cúi đầu khẽ cắn hạt châu thịt của nàng.

Ngón tay ra vào cửa huyệt tạo thành tiếng “nhèm nhẹp” dâm đãng. Lâm Ngọc chịu không nổi, cắn ngón tay rên rỉ như khóc, mũi chân tì xuống ghế, siết chặt xiêm y trên vai hắn, bụng dưới run lên bắn lên tay hắn.

Lúc này, nàng bắn vô cùng nhiều, huyệt run rẩy, dưới ghế đều bị nàng tưới ướt. Mồ hôi thấm đẫm đùi nàng, Lý Hạc Mình xoa đùi nàng, cuối cùng cũng buông tha.

Hắn đưa tay lau dâm dịch dính trên cằm, nhìn chằm chằm tiểu huyệt ướt đẫm kia một hồi, không biết hắn nghĩ gì, lại cúi đầu hôn lên tiểu huyệt mềm hồng kia một cái.

Thân thể Lâm Ngọc run lên, ôm váy ngơ ngác nhìn hắn. Lý Hạc Minh lại không hề cảm thấy có gì đáng xấu hổ cả, vẻ mặt hắn thản nhiên nhặt chiếc khăn nàng đã đánh rơi, cẩn thận lau giữa hai chân cho nàng.

 

------oOo------

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK