• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Khả Khả

Lâm Tĩnh nói Lý Hạc Minh chờ ở ngoài cửa, Lâm Ngọc vừa ra khỏi phòng đã thấy bóng dáng của Lý Hạc Mình đang đứng trong viện, vai rộng eo thon, cao lớn thẳng tắp, tuy lạnh lùng nhưng trông thật soái khí.

Tuy nhiên, trong viện không chỉ có một mình hắn, ở trước mặt, Tam Ca đang nhìn hắn gầm gừ, bộ dạng hung ác như muốn nhào lên chực cắn.

Lý Hạc Minh không hề sợ hãi, rũ mắt nhìn con chó đen béo ục ịch, không hề chạm tay vào Tú Xuân Đao.

Lâm Ngọc thấy vậy, vội nhấc váy bước nhanh đến gọi: “Lý Hạc Minh!”

Nàng gọi “Lý Hạc Minh”, xoay người nhìn nàng cũng là Lý Hạc Minh, nhưng Tam Ca lại phản ứng nhanh nhất. Chân Lý Hạc Minh chưa kịp động, nó đã nhếch môi cười vui sướng chạy đến chỗ Lâm Ngọc.

Sắc mặt thay đổi cực nhanh, tựa như đứa gầm gừ vừa rồi không phải là nó.

Nó lắc đuôi dụi vào chân Lâm Ngọc, bộ dạng lấy lòng đi theo bước chân nàng, mới đi vài bước, Lý Hạc Minh đã nhìn thấu bộ dạng nịnh nọt của con súc sinh này.

Lâm Ngọc bị nó quấn chân, bước đi khó nhằn, suýt nữa bị nó vướng ngã. Hình như nó biết lúc này Lâm Ngọc và tên nam nhân kia sẽ rời đi, lâu lắm mới có thể quay về lại, cho nên nó thấp giọng ư ử vô cùng đáng thương tội nghiệp.

Thấy vậy, Lý Hạc Minh khom lưng, chụm chân Lâm Ngọc lại, bế nàng lên, giống như một đứa bé mới sinh nằm trên cánh tay hắn.

Lâm Ngọc giật mình hô lên, nàng đưa tay ôm vai hắn theo phản xạ, nói: “Sao tự nhiên làm như vậy?”

Lý Hạc Minh ôm nàng bước đi vững vàng về phía trước: “Nàng lôi lôi kéo kéo với nó tới tối cũng chưa về tới phủ!”

Lâm Ngọc xấu hổ đánh lên đầu vai hắn: “Ta không giỡn với nó là được, chàng để ta xuống đi, người khác nhìn thấy bây giờ!”

Tuy nói như vậy, nhưng xung quanh không có ai khác, xa xa chỉ có hạ nhân và thị nữ bước vội. Mùa đông giá lạnh, hôm nay lại là giao thừa, mọi người trong phủ đều bận rộn, không rảnh nhìn ngang ngó dọc.



Duy nhất chỉ có Tam Ca đang nhìn Lý Hạc Minh như thổ phỉ cướp đoạt dân nữ, cả đoạn đường bất mãn sủa như điên với hắn.

Lý Hạc Minh không hề chùn bước, chân hắn dài, trực tiếp bước qua người Tam Ca, nếu nó còn không biết sống chết chặn đường hắn, hắn có thể đạp nó văng ra xa.

Lâm Ngọc nghe Tam Ca sủa không ngừng, nàng lo lắng vịn vai Lý Hạc Minh, cúi đầu nhìn, trâm trên đầu lắc nhẹ, nói: “Chàng đừng đạp Tam Ca, qua năm nó được tám tuổi rồi, cũng được xem là người già đó!”

Lý Hạc Minh liếc mắt không kiên nhẫn nhìn tên đang muốn chặn đường, nói: “Còn xem vào thái độ của nó!”

Nói xong, hắn ôm Lâm Ngọc ra tới chính đường, Tam Ca mệt mỏi không còn tâm trạng níu kéo nữa, lúc này Lý Hạc Minh mới thả Lâm Ngọc xuống.

Hai người đi vào bái biệt Lâm Trịnh Thanh và Vương Nguyệt Anh, Vương Nguyệt Anh dặn dò vài câu rồi hai người lên đường hồi phủ.

Khi đến, Lý Hạc Minh cưỡi ngựa, khi về hắn ngồi chung ngựa với Lâm Ngọc, con ngựa đen kia để xa phu nắm, ngoan ngoãn đồng hành theo xe ngựa.

Khi Lâm Ngọc hồi môn chỉ có một mình, nàng chọn xe ngựa nhỏ, hiện giờ Lý Hạc Minh tiến vào, xung quanh bốn phía đều chật hẹp, nàng cảm thấy tay chân không được thoải mái.

Phần lớn nam tử đầu thích ngồi dạng chân, Lý Hạc Minh cũng không ngoại lệ, nàng đưa tay đẩy đùi hắn, ý bảo hắn khép chân lại: “Chàng đang lấn ta đấy!”

Đương nhiên nàng sẽ không hiểu nguyên nhân hắn ngồi dạng chân ra, bằng không nàng sẽ không bảo hắn khép chân vào.

Lý Hạc Minh nghe xong, liền đưa tay ôm eo, kéo nàng ngồi lên đùi, hỏi: “Còn lấn nữa không?”

Lâm Ngọc cũng đoán được sẽ thành thế này, nhưng tư thế này khiến người khác phải xấu hổ.

Trong một ngày, nàng hai lần bị Lý Hạc Minh ôm như hài tử, cho nên mông nàng không thể ngồi tự nhiên được. Thân thể Lý Hạc Minh luyện thành mình đồng da sắt, đùi cũng cứng ngắc, Lâm Ngọc ngồi trên người hắn bất giác đỏ bên tai.



Nàng nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy trong gang tấc, duỗi tay đẩy vai hắn: “Không được thoải mái, chàng bỏ ta xuống, chàng không mềm như cái đệm được!”

“Không phải bảo ta lấn sao?” Lý Hạc Minh nói.

Nói xong, bàn tay đang quấn eo nàng ấn nhẹ trước bụng, rồi chầm chậm sờ xuống dưới.

Hôm nay là giao thừa, đường phố náo nhiệt hơn ngày thường, tiếng rao hàng vang vọng ở bên đường, Lâm Ngọc không hiểu sao hắn lại to gan dám làm việc ở phố xá xầm uất.

Nàng đỏ mặt giữ tay hắn lại, nhỏ giọng nói: “Đừng, đang còn ở trong xe ngựa!”

Biểu tình Lý Hạc Minh bình thản, không hề giống cái vẻ đang làm chuyện hạ lưu, hắn nhìn mặt nàng đỏ bừng, tay dừng lại, nhưng hắn không an phận được lâu, tay lại bắt đầu sờ lên trên.

Dù sao thì bàn tay kia nhất quyết không chịu rời khỏi người nàng.

Bàn tay to lớn của hắn đầy những vết chai, lại nóng như lửa, hắn vén xiêm y Lâm Ngọc lên chạm vào làn da trắng mịn trơn láng của nàng. Lâm Ngọc bất giác run lên, ngón tay thô ráp mò lên trên ngực mềm tìm kiếm đầu vú, hai ngón vân vê.

Thân thể Lâm Ngọc cực kỳ mẫn cảm, mỗi lần hắn véo ngực, eo hông của nàng đều mềm nhũn, kiềm chế không được phát tiếng rên rỉ, ngay sau đó, nàng đỏ mặt túm tay hắn: “Đừng quậy…Có người nghe thấy bây giờ!”

Động tác trên tay Lý Hạc Minh không hề dừng lại, chỉ nói: “Kiềm chế đi!”

“Kiềm không được!” Lâm Ngọc nói, nhưng lời còn chưa dứt, đã bị lòng bàn tay của hắn bao phủ lên nhũ thịt của nàng xoa bóp, nàng phải cắn môi dưới thở gấp, tay chân mất sạch sức lực.

 

------oOo------

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK