• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Khả Khả

Có lẽ hôm nay Chu Hi đến Võ Anh Điện thật sự là muốn cầu xin cho Chu Minh, hắn nhìn bóng dáng Chu Minh rời đi, rồi nói với Sùng An Đế: “Cách đây không lâu, khi phụ hoàng không ở trong cung, Lục đệ thức khuya dậy sớm xử lý chính sự, coi như đã lập công lớn, công và tội tương đương, sao phải giam lỏng ở Chung Tuý Cung?”

“Công lớn?” Sùng An Đế hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Con chưa đọc những tấu chương hắn đã phê duyệt mấy tháng qua đâu, mấy lão tặc khi xưa theo hắn đánh giặc xin thêm lương thực để đổi áo giáp, hắn múa bút phê duyệt không chút do dự, nếu không phải Hộ Bộ gây áp lực không chịu chi tiền, sợ là đến khi ta hồi cung, quốc khố đã bị dọn sạch rồi!”

Chu Hi muốn bật cười nhưng trên mặt lại không thể hiện, chỉ nói: “Lục đệ ở trong quân doanh nhiều năm, hiểu rõ được tướng sĩ gian khổ thế nào, đương nhiên sẽ thông cảm với họ hơn, cũng không thể coi đó là sai lầm!”

Sùng An Đế lắc đầu: “Quốc sự không thể mắc sai lầm, ta đã cho hắn cơ hội, nhưng mỗi người có một thế mạnh riêng, hắn có thể là một mãnh tướng, nhưng tuyệt nhiên không phải minh quân, chính trị không thể bì kịp con!”

Sùng An Đế nói xong, rồi nhìn về hai chân dưới tà áo dài của Chu Hi, nói: “Lần này ta đến chùa, nghe phương trượng nói ở phương bắc có vị danh y giỏi về trị liệu chân, ta đã phái người đi thỉnh về, Hi Nhi, con thử lần nữa xem sao!”

Chu Hi nói: “Đa tạ phụ hoàng, chỉ là chân của nhi thần nhi thần tự biết, không cần phải tốn tâm tư thêm nữa đâu!”

Sùng An Đế kiên trì nói: “Thử đi, cũng không tổn hại gì!”

Chu Hi đành phải đồng ý: “Vâng!”

Sùng An Đế ngồi lại long ỷ, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống nền gạch, đột nhiên nhớ đến chuyện lúc trước, lão chậm rãi nói: “Con có nhớ lúc nhỏ Lục đệ con hư, làm vỡ chiếc mũ hoà thượng tráng men trắng trong cung của ta, vì hắn sợ bị trách phạt nên đã nói dối là do cung nữ làm!”

Sùng An Đế sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện cũ, Chu Hi hơi nâng mắt lên nhìn Sùng An Đế ngồi sau chiếc bàn với vẻ mặt khó hiểu, hắn cẩn thận nói: “Nhi thần có nhớ mang máng!”

Sùng An Đế đưa tay chỉ về chỗ Chu Minh vừa mới quỳ: “Từ nhỏ hắn đã kiêu ngạo, hẹp hòi, khi đó hắn cũng thẳng lưng quỳ như vừa rồi, bất luận ta hỏi thế nào, hắn cũng đều phủ nhận, đổ hết mọi tội lỗi lên người cung nữ, không thừa nhận nửa lời!”

Rõ ràng Chu Minh làm sai, nhưng khi Sùng An Đế nhắc đến việc này trong giọng nói của lão không hề mang theo ý trách cứ, ngược lại, giống như phụ thân của gia đình bình thường, dung túng cho sự bướng bỉnh của nhi tử nhỏ nhất của mình.



“Nhưng khi đó tuổi hắn còn nhỏ, chiều cao còn chưa bằng thanh kiếm của ta, nói dối sẽ lòi sơ hở. Tuy miệng hắn cứng như thiết, song bàn tay phải làm vỡ chiếc mũ hòa thượng vẫn giấu sau lưng, còn tưởng là mình đã giấu kỹ rồi. Hiểu con không ai bằng cha, nhiều năm qua đi, mỗi lần hắn nói dối trước mặt ra, hắn đều vô thức giấu tay phải sau lưng, chưa từng thay đổi!”

Đã nói đến nước này rồi, Chu Hi cũng hiểu rõ Sùng An Đế muốn nói gì, hắn rũ mắt, không lên tiếng, chờ Sùng An Đế tha thứ cho Chu Minh như mọi lần.

Sùng An Đế có rất nhiều huynh đệ, khi còn bé lão không có được mấy tình thương của cha, nên lão vô cùng coi trọng tình phụ tử. Lão vô cùng tiếc thương cho Chu Hi tài hoa nhưng hai chân tàn phế, cũng thương xót hài tử nhỏ Chu Minh chiến công chất chồng đang phạm sai lầm.

Sùng An Đế cúi đầu nhìn về phía Chu Hi đang im lặng ngồi trên xe lăn, lão nghiêm túc dò hỏi: “Vừa rồi trẫm không để ý, lúc Lục đệ con nói không làm, tay phải hắn để ở sau hay ở trước?”

Đế Vương nói không thấy rõ, thì sao thần tử có thể thấy rõ, Chu Hi yên lặng một lúc, sau đó cong khoe môi cười, nói với vị đế vương đang mềm lòng ở trước mặt: “Nhi thần cũng không để ý!”

Sùng An Đế gật gật đầu, từ từ nhắm mắt lại: “Được rồi, hôm nay trẫm mệt rồi, con về nghỉ ngơi đi!”

Chu Hi rũ mắt nhìn hai chân cả đời này không thể đứng lên được, đáy lòng bỗng nhớ đến cái đêm mùa đông lạnh giá kia, hắn chắp tay nói: “Phụ hoàng bảo trọng long thể, nhi cần cáo lui!”

Từ Văn chờ ở Cảnh Hoà Cung đã lâu, y thấy Chu Hi hồi cung từ phía xa, vội tiến lên tiếp nhận xe lăn từ tay thị vệ, y đẩy Chu Hi đến chỗ vắng người, hỏi: “Điện hạ, sao rồi?”

Trên đường trở về, không biết Chu Hi đã bứt một cọng cỏ đuổi chó từ lúc nào, ngón tay thon dài vân vê vài chiếc lá, vẻ mặt rất chăm chú thắt thành con dế, hắn thản nhiên trả lời Từ Văn: “Vẫn giống như lúc trước, xem thường mọi chuyện. Cũng vì phụ hoàng như vậy cho nên Lục đệ mới vô pháp vô thiên!”

Từ Văn thở dài lắc đầu: “Hoàng thượng quá nặng tình nặng nghĩa!”

Chu Hi tuỳ tiện đặt con dế đã thắt xong lên trên bụi hoa bên đường, nói: “Nặng tình nặng nghĩa cũng không sao, nếu phụ hoàng không nỡ ra tay, vậy thì phải bức cho người nhẫn tâm!”

Từ Văn nhíu mày: “Hoàng Thượng là bậc chí tôn, trong thiên hạ này ai có thể bức được người!”

Vừa dứt lời, đột nhiên y đã nghĩ ra đáp án, cúi đầu nhìn Chu Hi trầm tĩnh: “Điện hạ, chẳng lẽ là…”

Chu Hi bình tĩnh tiếp lời hắn: “Miệng thiên hạ!”



Sùng An Đế hạ lệnh cho Vệ Lẫm bắt giam Lý Hạc Minh, nhưng trên thực tế bản thân Lý Hạc Mình chẳng làm sai gì cả, hắn gặp nạn chẳng qua là vì có liên quan đến Lục hoàng tử. Sùng An Đế không muốn sự việc này bại lộ khiến người khác sinh nghi, nên hạ lệnh làm việc yên lặng, vì vậy, Vệ Lâm cố ý chờ đến đêm mới hành động.

Một buổi chiều, cộng thêm thời gian đến nửa đêm cũng đủ để Lý Hạc Minh biết tin, cái người thường ngày vừa mới tan làm đã chạy về nhà, nay đêm đến, hắn một mình ở lại nha môn của Bắc Trấn Phủ Tư.

Lý Hạc Minh có chỗ nghỉ trong nha môn, khi Vệ Lẫm dẫn hơn mười Cẩm Y Vệ đẩy cửa vào, thì thấy ánh đèn mờ giữa đêm, Lý Hạc Minh quần áo chỉnh tề ngồi ngay ngắn ở ghế dựa thưởng trà, quả nhiên là đang chờ người tới.

Tại nha phủ của mình, đi bắt thượng quan của mình, tình cảnh này có chút quái dị, Vệ Lâm dẫn đầu bước vào phòng, y nhìn Tú Xuân Đao Lý Hạc Minh để lên bàn, giơ tay lên ý bảo thủ hạ đem quần áo tù đến đưa cho Lý Hạc Minh, sau nó hỏi thăm bâng quơ: “Sao hôm nay Lý đại nhân không trở về?”

*Lý Hạc Minh là Bắc Trấn Phủ Sử, Vệ Lẫm là Phó Bắc Trấn Phủ Sử

Quá trình này Lý Hạc Minh quá đỗi quen thuộc, hắn đứng lên, bỏ mũ xuống, bình tĩnh nói: “Lý mỗ là người có gia thất, không giống như Vệ đại nhân đến tuổi này rồi vẫn còn cô độc một mình, đương nhiên là sợ thê tử nhìn thấy cảnh này sẽ đau buồn rơi lệ!”

Vệ Lẫm cười cười: “Lý đại nhân đã lâm vào bước đường này rồi, mà miệng vẫn không tha người!”

Vệ Lẫm và Lý Hạc Minh không hề có thù, thậm chí, có thể nói vì liên quan đến Lục hoàng tử nên có cảm giác tương thông. Y đối phó với Lý Hạc Minh là bởi vì có rất nhiều chuyện chỉ khi y ngồi lên vị trí của Lý Hạc Minh y mới có thể tiếp cận được. Nên hiện tại, Vệ Lẫm không làm khó hắn, để thuộc ở bên ngoài đợi.

Lý Hạc Minh thay xong áo tù mỏng manh rồi đi ra, hắn phối hợp đưa tay. Cẩm Y Vệ cầm xiềng xích bước lên, nhìn thấy Lý Hạc Minh như vậy hắn ta nhíu mày không đành lòng, trước khi đeo xích lên tay chân Lý Hạc Minh, hắn ta thấp giọng nói: “Trấn Phủ Sử, đắc tội!”

Vệ Lẫm nghe thấy nhưng không nói gì, nhìn thấy Lý Hạc Minh bị xiềng xích quấn quanh, y thu hồi ánh mắt: “Đi thôi!”

 

------oOo------

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang