Vân Trúc Thanh nhìn bộ dạng sốt ruột của nàng, an ủi nàng, nói: "Võ công của tiểu thư cao cường, lại túc trí đa mưu, không có việc gì đâu."
Lâm Linh nghe vậy, rất muốn xoay người lại chửi Vân Trúc Thanh một trận, hắn không có lý do gì tự dưng lại đi trêu chọc cái Độc Vật - Âu Dương Phong kia làm gì? Nàng nghe Hồng Thất Công từng nói, Âu Dương Phong đến từ Tây Vực, không chỉ cả người đều là độc, mà ngay cả tính cách cũng tâm ngoan thủ lạt, cực kỳ độc ác. Hơn nữa, Lâm Linh nhớ tới ngày ấy Lâm Triều Anh nhìn thấy nhiều rắn như vậy liền bị mềm nhũn cả chân ra, còn có cảnh tượng tiểu thư nôn mửa vì ghê tởm, liền nhịn không được lo lắng Âu Dương Phong và Lâm Triều Anh giao đấu trực diện.
"Chẳng lẽ ngươi không biết tiểu thư gặp được rắn sẽ ghê tởm đến mềm nhũn cả chân sao? Vạn nhất Âu Dương Phong dùng rắn để đối phó tiểu thư thì làm sao bây giờ?" Khi Lâm Linh nói ra những lời này, ngay cả lông mi cũng không tự chủ nhíu lại cùng một chỗ với nhau.
Vân Trúc Thanh thất thần, nhớ lại ngày đó Lâm Linh đỡ Lâm Triều Anh với sắc mặt tái nhợt trở về.
Lâm Linh nhìn bộ dáng giật mình của hắn, giẫm chân, định trách cứ hắn không nên trêu chọc người khác, nhưng lại thấy sắc mặt hắn cũng tái nhợt, lại thêm bộ dạng bệnh tật, nên có chút không đành lòng. Nếu tiểu thư nhà nàng đã nói phải bảo vệ hắn chu toàn, lấy tính tình của tiểu thư đã nói là làm, hơn nữa mấy ngày nay ở Dương Châu, Vân Trúc Thanh cũng đều vì Lâm Triều Anh mà suy nghĩ, chuẩn bị đều chu toàn, rất trung thành. Nếu không phải Vân Trúc Thanh sắp xếp cuộc sống cho các nàng, thì có lẽ nàng và tiểu thư sẽ không có những ngày an nhàn như vậy. Hơn nữa, giả thiết nếu không phải Vân Trúc Thanh ngoài ý muốn trêu chọc Âu Dương Phong, thì lấy năng lực của hắn, đại khái cũng sẽ không tình nguyện ở lại trong trạch viện của tiểu thư làm quản sự.
Nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng đêm đó trước khi đi Lâm Triều Anh cùng Âu Dương Phong đánh nhau, sắc mặt Lâm Linh liền trầm xuống, tâm cũng nhịn không được mà co lại. Võ công của tiểu thư đúng là rất cao, nhưng người ít bôn ba trên giang hồ, mặc dù ngẫu nhiên sẽ làm quân tử leo xà nhà, nhưng khinh công của người là số một, bị phát hiện liền bỏ chạy. Ngày trước, trừ bỏ so chiêu với Vương Trùng Dương, thì gần như chưa bao giờ đánh nhau với người bên ngoài. Nhưng lúc ấy so chiêu với Vương Trùng Dương, ở trong mắt Lâm Linh cũng chỉ là hai người họ tình đầu ý hợp, luận bàn cùng nhau mà thôi. Mỗi một chiêu thức của bọn họ, cái tên đạo sĩ thối Vương Trùng Dương kia từ trước đến nay vẫn ra tay giới hạn, tiểu thư nhà nàng cũng lo lắng sẽ ngộ thương Vương Trùng Dương, nên không dùng hết toàn lực. Sau này kết bạn với Hồng Thất Công, tiểu thư thường đánh nhau với Hồng Thất Công, nhưng hai người đều là cao thủ, chiêu thức thoải mái, lại không hề có ân oán, nên trong lòng bọn họ tự nhiên đều biết điểm dừng.
Nhưng bây giờ người mà tiểu thư nhà mình phải đối mặt, cũng không phải là luận bàn chiêu thức giống như Hồng Thất Công hay là Vương Trùng Dương, mà là tên Âu Dương Phong không chút nào lưu tình kia.
Vân Trúc Thanh nhìn bộ dáng cô đơn của Lâm Linh, nói: "Ngươi vì sao lại không đủ tin tưởng với tiểu thư như thế? Mặc dù tiểu thư không thể chiến thắng Âu Dương Phong, nhưng nàng còn có Thuật Ngự Phong, sao lại thua ở trong tay hắn được?"
Lâm Linh liếc mắt nhìn hắn một cái, "Ngươi nói thật dễ dàng!" Dứt lời, trong lòng lại có chút phiền chán, đi đi lại lại ở mảnh đất trống trong rừng.
Vân Trúc Thanh thấy thế, cũng không để ý tới nữa nàng, cứ kệ nàng đi. Hắn dựa lưng vào thân cây phía sau, nhắm mắt điều tức. Bị Âu Dương Phong đánh trọng thương, trong thời gian ngắn, nội lực của Vân Trúc Thanh không thể khôi phục như thường được.
Trong rừng, gió xuân thổi qua, ngẫu nhiên làm rớt vài đóa hoa rơi xuống đất, khắp nơi một màu xanh tô điểm cho sắc màu ấm áp tươi tắn. Lâm Linh thấy Vân Trúc Thanh nhắm mắt điều tức, không quan tâm đến mình nữa, nàng xoay người đi ra xa,lấy lọ mật ra gọi ong đến sắp xếp trận. Nàng vừa dựa theo phương pháp mà tiểu thư đã dạy nàng ngày trước để điều khiển ong, vừa suy nghĩ nếu qua hai ngày nữa vẫn không có tin tức của tiểu thư, nàng có nên đi Trùng Dương cung hay không? Tuy rằng cái tên đạo sĩ thối Vương Trùng Dương kia không có cái gì tốt, nhưng vào lúc này, nàng sẽ đặt an nguy của tiểu thư lên đầu.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, hai con ngựa một trước một sau vội vàng chạy tới, người ngồi trên con ngựa phía trước một thân y phục màu vàng nhạt, y phục và dây cột tóc bị gió cuốn lên, không phải Lâm Triều Anh thì còn có thể là ai? Con ngựa phía sau, có một nam tử đang ngồi, mặc y phục màu đen, theo sát phía sau Lâm Triều Anh, vẫn duy trì khoảng cách thích hợp.
Lâm Linh thấy thế, ngay cả ong mật cũng mặc kệ, "Tiểu thư!" Rốt cục thì người đã trở lại!
Trên lưng ngựa, Lâm Triều Anh kéo dây cương, "Hu" một tiếng, ngựa đen theo tiếng “hu” của nàng mà dừng lại. Trên mặt nàng lúc này mang theo sự mỏi mệt khó có thể che giấu, thấy Lâm Linh, lộ ra một nụ cười thoải mái: "A Linh, mấy ngày qua đều tốt chứ?" Nàng còn lo lắng Lâm Linh cùng Vân Trúc Thanh sẽ gặp nguy hiểm trên đường, hiện giờ thấy A Linh mạnh khỏe, tự nhiên là khó nén được vui mừng.
Còn không đợi Lâm Linh trả lời, Hồng Thất Công ở phía sau liền vượt tới nhịn không được cười nói: "Ta nói A Linh này, nhìn thấy tiểu thư nhà ngươi, ngay cả đám ong mật này cũng không thèm trông nom sao?" Nói xong, nhìn đám ong mật đang bay chung quanh ngón tay, bởi vì không có người chỉ huy, ong bay loạn khắp nơi.
Lâm Linh nhìn thấy nam nhân ở trước mắt, kinh ngạc không khép lại được miệng, "Ngươi là Thất công?" Này chênh lệch cũng quá lớn đi? Làn da màu mật ong, vòm trán cao rộng, mắt sắc mày kiếm, mũi cao mà thẳng. Một thân trường bào màu đen, trong tay cầm Đả Cẩu Bổng bằng ngọc bích trong suốt, mỗi tiếng nói cử động đều lộ ra hào khí. Mặc dù có Đả Cẩu Bổng là đặc trưng của Hồng Thất Công, nhưng Lâm Linh vẫn không thể hình dung nam tử mặc y phục màu đen trước mắt này với Hồng Thất Công ăn mặc rách rưới ngày trước, lại có chút điên khùng là cùng một người.
Hồng Thất Công cười ha ha, vỗ ngực: "Không thể thật hơn được!"
Lâm Linh trầm mặc, cặp mắt đen lúng liếng kia lại cao thấp đánh giá Hồng Thất Công một lúc lâu, sau đó biểu tình nghiêm túc đưa ra cái kết luận:
"Quả nhiên là người dựa vào ăn mặc."
Hồng Thất Công: "......"
Lâm Triều Anh thấy thế, nhịn không được cười rộ lên. Nàng xoay người xuống ngựa, hỏi: "A Linh, Vân quản sự đâu."
Lâm Linh đang muốn gọi Vân Trúc Thanh đến, chợt nghe đến âm thanh bình tĩnh như kể chuyện xưa của Vân Trúc Thanh vang lên, "Tiểu thư, Vân Trúc Thanh ở đây."
Lâm Triều Anh nâng mắt nhìn về phía hắn, vẫn như cũ là một thân áo xanh, trên mặt có vẻ bệnh tật khó giấu. Cặp mắt đẹp kia nhìn chằm chằm Vân Trúc Thanh, lập tức khóe miệng khẽ nhếch, "Tốt lắm, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ ở trên đường trọng thương đến không thể chữa trị nổi, thà chết cũng sẽ không theo A Linh đến đây." Nàng nghĩ đến Vân Trúc Thanh sẽ mượn cơ hội này làm hại Lâm Linh, cũng mượn cơ hội này mất tích, khiến Âu Dương Phong cho rằng Cửu Âm Chân Kinh ở trên người nàng. Đó cũng là nguyên nhân vì sao nàng lại vội vã chạy về núi Chung Nam. Tuy rằng trong lòng nàng cảm thấy được Vân Trúc Thanh có lẽ nguyện ý tin tưởng nàng, nhưng lòng người khó dò. Vân Trúc Thanh sẽ như thế nào, nàng không quan tâm, cái nàng để ý là an nguy của Lâm Linh.
"Đêm đó thuộc hạ đã nói qua, chỉ cần tiểu thư có thể bảo vệ thuộc hạ chu toàn, tánh mạng của thuộc hạ là của tiểu thư. Huống chi, Vân Trúc Thanh còn có chuyện chưa làm xong, sao có thể không quý trọng tánh mạng của bản thân được?" Vân Trúc Thanh nói.
Hồng Thất Công ở trên đường cũng đã biết sở dĩ Lâm Triều Anh cùng Âu Dương Phong đánh nhau, là vì Vân Trúc Thanh. Ngay từ đầu, trong lòng hắn đối với Vân Trúc Thanh cũng không thể nói là có ấn tượng tốt, lúc này thấy thái độ làm người chính trực của hắn, cũng không khỏi thêm vài phần hảo cảm. Nhưng Hồng Thất Công cũng không quên trên người Lâm Triều Anh có thương tích, hơn nữa liên tục chạy hai ngày hai ngày đêm về núi Chung Nam, sợ là thân thể cũng sắp đạt tới cực hạn.
Hồng Thất Công cau mày, trầm giọng nói: "Bất luận là việc lớn gì, đều gặp mặt rồi nói cũng tốt. A Linh, tiểu thư nhà ngươi bị thương, lại ngày đêm chạy vội về, trước hết để cho nàng nghỉ tạm trong chốc lát, sau đó nói sau."
"Tiểu thư bị thương?" Lâm Linh nghe vậy, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Triều Anh, hốc mắt đã muốn đỏ.
Lâm Triều Anh thấy thế, mỉm cười trấn an nói: "Không có việc gì, nhất thời không cẩn thận bị vết thương nhỏ thôi, nghỉ ngơi một hai ngày là có thể khôi phục. Thất huynh nói đúng, có chuyện gì, sau khi nghỉ ngơi xong lại nói tiếp." Nói xong, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Hồng Thất Công, hỏi: "Ngươi một đường chạy vội cùng ta cũng không có nghỉ ngơi, trước tiên ở Cổ Mộ của ta nghỉ ngơi, sau đó ta lại cùng ngươi đi gặp người quen cũ, có được không?" Lúc ở trên đường, Hồng Thất Công có nhắc tới đã lâu không thấy Vương Trùng Dương, lần này khó có dịp đến núi Chung Nam, muốn tìm cơ hội đi gặp mặt một phen. Gặp mặt là giả, đánh nhau luận bàn võ nghệ mới là thật sự.
Hồng Thất Công nghe vậy, hơi hơi sửng sốt.
Lâm Linh nói: "Trong Cổ Mộ còn nhiều phòng mà, Thất Công ngươi cứ ở lại đây đi."
Hồng Thất Công nghe vậy, lộ ra hai hàng răng trắng, "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh." Cho dù là tìm Trùng Dương chân nhân, cũng phải xem tình hình đã. Bây giờ hắn mạo muội đi bái phỏng, sợ là sẽ làm cho người ta cảm thấy phiền phức.
Lâm Linh nhăn cái mũi, nở nụ cười, "Khi nào thì ngươi cũng trở nên nho nhã như vậy?" Nói xong, đi đến bên cạnh Lâm Triều Anh đỡ lấy cánh tay của nàng hướng Cổ Mộ đi tới, "Tiểu thư, chúng ta trở về sao?"
"Ừ, được."
Cửu Âm Chân Kinh chính là do tiền bối Hoàng Thường sáng chế ra, người này thi đậu Trạng Nguyên, tuy là quan văn, nhưng lại có chút hiểu biết với võ học, sau lại gây thù hằn trên giang hồ, dẫn đến kẻ địch trả thù, người nhà của hắn đều bị kẻ thù giết hết, chỉ có hắn tránh được một kiếp. Hắn ẩn cư bốn mươi năm, nghĩ tất cả các biện pháp để phá giải võ công của kẻ địch, hi vọng có thể vì người nhà báo mối huyết hải thâm thù. Nhưng khi hắn tái xuất giang hồ, từng kẻ địch đều đã hóa thành một nắm đất vàng. Hoàng Thường cảm khái vạn phần, ân oán tình thù kết quả là cũng chỉ là công dã tràng, sau lại viết võ học cả đời thành bản Cửu Âm Chân Kinh, cũng giấu nó ở một nơi bí mật. Truyền thuyết nói rằng, Cửu Âm Chân Kinh là tinh hoa của võ học trong thiên hạ, chỉ cần luyện Cửu Âm Chân Kinh, có thể thành cao thủ vô địch thiên hạ.
Trước đó, Lâm Triều Anh cũng có chút hiểu biết đối với Cửu Âm Chân Kinh, nhưng lại có chút khác biệt với những gì nàng nghe được lúc này.
Vân Trúc Thanh nói Hoàng Thường cũng không có cất Cửu Âm Chân Kinh ở một chỗ bí mật nào cả, mà hắn giao cho một người nô bộc trung thành bên người, họ Vân bảo quản. Trước khi Hoàng Thường lâm chung đã ra lệnh cho nô bộc trung thành họ Vân thiêu hủy Cửu Âm Chân Kinh đi, nhưng người hầu họ Vân đó không đành lòng đốt tâm huyết suốt đời của chủ nhân thành tro tàn, nên đã làm trái lời Hoàng Thường mà giữ lại. Vị người hầu họ Vân kia trước khi lâm chung lưu lại tổ huấn, đời sau của Vân gia tuyệt đối không được giao thiệp với võ lâm, không được tu luyện võ công trong Cửu Âm Chân Kinh, ngày sau nếu tìm được người hữu duyên, sẽ đưa Cửu Âm Chân Kinh cho người này tự bảo quản.
Người hầu họ Vân kia, chính là tổ tiên của Vân Trúc Thanh.
Nghe xong chuyện này, Lâm Triều Anh cùng Hồng Thất Công đều trầm mặc.
Lâm Triều Anh trầm mặc là vì cảm thấy lời nói của tổ tiên Vân Trúc Thanh thật sự là làm cho người ta khó hiểu, người hữu duyên? Như thế nào xác định được ai là người hữu duyên? Hơn nữa hắn lập tổ huấn, nói không để cho con cháu mình tu luyện, thì con cháu hắn sẽ không tu luyện sao?
Còn Hồng Thất Công trầm mặc, trong đó một nguyên nhân giống với suy nghĩ của Lâm Triều Anh, nhưng còn có một nguyên nhân khác là hắn không nghĩ tới bí tịch Âu Dương Phong muốn tìm, lại nằm ngay trên người Vân Trúc Thanh.
Vân Trúc Thanh kể lại toàn bộ chân tướng sự việc, sau đó nhìn về phía Lâm Triều Anh.
Lâm Triều Anh trợn mắt nhìn, hỏi: "Ngươi tìm được người hữu duyên rồi?"
Vân Trúc Thanh lắc đầu, nhưng lập tức lại nói: "Nhưng những ngày gần đây thuộc hạ đã tìm được người thích hợp rồi."
Lâm Triều Anh nhìn về phía hắn, hỏi: "Ngươi thật sự không có luyện qua võ công trong Cửu Âm Chân Kinh."
Vân Trúc Thanh mặt nghiêm túc, nói: "Tổ tiên có lệnh, thuộc hạ sao có thể vi phạm."
"Những người này đều đã chết rồi, ngươi nếu thật sự luyện, chẳng lẽ hắn chết rồi còn có thể sống lại tìm ngươi tính sổ sao? Vân Trúc Thanh, ta coi ngươi bị người đuổi giết cũng quá thảm, võ công đánh không lại, không chú ý chút liền đi đời nhà ma. Ngươi cũng không có giao thiệp với giang hồ, Cửu Âm Chân Kinh lại đang ở trên người của ngươi, nếu nói ngươi là người hữu duyên cũng không quá phận, sau khi ngươi chết nếu thật sự có thể nhìn thấy tổ tiên của ngươi, thì cũng có thể giải thích với hắn như vậy."
Lâm Triều Anh cảm thấy lời nói nghe được không xuôi tai lắm, những người này cũng đều đã chết hết, cái gọi là quy củ cũng chỉ là một câu nói của người chết, có thể nghe được thì nghe, không thể nghe được thì thôi, cần gì phải cố chấp như vậy? Bất quá đây chẳng qua là ý tưởng của nàng, không có nghĩa là kẻ nào cũng nghĩ vậy. Nhưng nàng lại nghĩ đến một sự kiện khác.
Lâm Triều Anh hỏi: "Nhưng làm sao Âu Dương Phong lại biết được trên người của ngươi có bí tịch võ công? Hắn không phải là người hữu duyên có thể có được Cửu Âm Chân Kinh mà người vừa đề cử đi?" Nếu thật sự là như vậy, nàng sẽ hoài nghi đầu của Vân Trúc Thanh này có lẽ đã bị lừa đá hỏng.
Hồng Thất Công cùng Lâm Linh nghe được Lâm Triều Anh nói vậy, không hẹn mà cùng nhìn về phía Vân Trúc Thanh, trong mắt hai người đều lộ ra ý tứ: "Không thể nào? Cư nhiên không có mắt nhìn người như vậy?".
Vân Trúc Thanh đón ánh mắt của hai người cùng với câu hỏi của Lâm Triều Anh thì có chút đau đầu đỡ lấy cái trán."Các ngươi thật sự suy nghĩ nhiều rồi, mặc dù thuộc hạ không được việc, nhưng cũng không đến mức tốt xấu chẳng phân biệt nổi." Người hữu duyên với Cửu Âm Chân Kinh có thể là người nổi danh danh khắp thiên hạ cũng có thể là người không có tiếng tăm gì, nhưng yêu cầu cơ bản, duy nhất là người nọ phải không có dục vọng quá mạnh, thật sự tinh ranh, không có ý đồ muốn xưng bá võ lâm, gây sóng gió ở trên giang hồ, cũng sẽ không mang đến cho giang hồ máu me cùng chết chóc.