Nam nhân mặc cẩm bào màu đen một tay nhu nhu cái mũi có chút ngứa, tay kia thì cầm cái dù bằng giấy dầu, giúp một nam tử khác mặc y phục màu tím đậm che chắn khỏi mưa phùn.
"A Anh, nàng xác định phải nghỉ chân ở chỗ này sao?"
Hai người này không phải ai khác, mà chính là kết bạn cùng nhau đi đến Đại L,ý Hồng Thất Công cùng Lâm Triều Anh. Lâm Triều Anh để cho tiện..., cũng thay nam trang.
Lâm Triều Anh vẫn theo hướng dẫn, đi dọc con đường nhỏ trải đá phía trước, sau đó bước lên bậc thang, đi trên sàn nhà bằng gỗ, nói: "Ta vừa mới đưa bạc cho người ta rồi, ngươi còn cho là ta đùa giỡn hay sao?" Nàng cái gì cũng không có nhiều, chỉ có rất nhiều ngân phiếu, xuất môn bên ngoài một đường bôn ba đã đủ mệt nhọc, hiện giờ thật vất vả mới tới Đại Lý, đương nhiên không cần ủy khuất chính mình. Hơn nữa nơi này khí hậu thật sự rất tốt, phong thổ có một phen ý nhị khác.
Hồng Thất Công thu lại cái dù bằng giấy dầu, khẽ cau mày nói: "Ta chắc là phải ở tại phân đà của Cái Bang, nàng vẫn là cùng ta đi đến phân đà Cái Bang đi."
Lần trước cùng Lâm Triều Anh đi núi Chung Nam, đại khái là bởi vì sự tình quan đến an nguy của Vân Trúc Thanh cùng với Lâm Linh, cho nên dọc theo đường đi Lâm Triều Anh cơ hồ không yêu cầu gì đối với việc ăn ở. Nhưng lần này không giống vậy, bọn họ mặc dù đang chạy đi, nhưng là mỗi lần đến chỗ đặt chân, Lâm Triều Anh đều đã ở lại khách điếm tốt nhất, sau đó gọi một bàn thức ăn đạc trưng của nơi đó. Nếu điều kiện không cho phép, nàng cũng sẽ không ăn ngủ ở bên ngoài, nàng sẽ tìm một gia đình ở nơi núi rừng này, cho gia đình người ta một chút tiền, ở tại nơi đó ký túc một đêm. Bởi vậy có thể thấy được, bình thường cô nương này đối với vấn đề ăn ở thật sự rất lắm yêu cầu. Hồng Thất Công cảm thấy Lâm Triều Anh đôi khi ở thời điểm bắt buộc, thực sự có thể chịu được cực khổ, nhưng dù sao vẫn chỉ là cô nương mà thôi, cũng sẽ có chút yếu ớt, hơn nữa Lâm Triều Anh lại là một kẻ có tiền.
Lâm Triều Anh thấy cẩm bào màu đen trên người Hồng Thất Công ướt hơn phân nửa, nhịn không được nói hắn: "Quần áo trên người của ngươi đều ướt, đi vào thay ra hãy rồi nói sau."
Hồng Thất Công xua tay: "Bị chút mưa xối vào thế này không bệnh được, A Anh, ta nói nàng vẫn là theo ta cùng nhau đến phân đà Cái Bang đi thôi." Hắn còn không hết hy vọng.
Lâm Triều Anh nói: "Ta mới không giống ngươi, không có một chút yêu cầu về ăn ở như vậy đâu, phân đà Cái Bang các ngươi khẳng định đều là khất cái, ta không đi."
Hồng Thất Công trừng mắt: "Bọn họ mặc dù là khất cái, thời điểm ở bên ngoài có thể có chút ô uế, nhưng khi về ở phân đà thì không bẩn a! Nàng nhìn Lỗ trưởng lão xem, nàng nhìn ta xem, chúng ta tuy là mặc trang phúc khất cái, có chút rách nát, nhưng chúng ta không hề bẩn!" Trên người hắn thực sạch sẽ, mỗi ngày đều phải tắm rửa quần áo. Hơn nữa ở phân đà Cái Bang cũng có sương phòng chuyên môn chuẩn bị cho khách quý.
Lâm Triều Anh trợn mắt lại với hắn một cái, sau đó đi tới sàn nhà bằng gỗ cuối hành lang, cuối hành lang là cửa sổ, đứng đố diện cửa sổ, có thể nhìn thấy hồ ở bên ngoài. Mưa phùn rơi nghiêng trên mặt hồ, có đóa hoa màu hồng nhạt ở trong gió nhẹ của mưa xoay vòng vòng sau đó dừng ở trên mặt hồ, tạo ra gợn sóng thản nhiên. Lâm Triều Anh bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, có chút không chút để ý nói: "Ta chưa nói các ngươi bẩn. Nhưng là các ngươi một đám tên khất cái tụ tập lại cùng một chỗ, ngày thường đều là uống rượu vung quyền, ầm ĩ muốn chết."
Như thế...... Khí thế của Hồng Thất Công yếu đi vài phần, nhưng vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn xoay chuyển tình thế. Hắn đi qua, đứng ở bên người Lâm Triều Anh, nói: "Nhưng nếu ta ở phân đà của Cái Bang, nàng cũng chỉ có một mình, không an toàn."
Lâm Triều Anh quay đầu lại, cặp mắt sáng kia cười như khong cười, nhìn hắn, "Không an toàn? Phân đà ở Cái Bang của các người nói không chừng còn có nội gián kia kìa, vậy càng thêm không an toàn." Dừng một chút, nàng còn nói: "Trước đây ngươi đã nói, chuyện ngươi tới Đại Lý, phân đà ở bên này tuy rằng đã biết được, nhưng cũng không biết ngươi tới khi nào. Ngươi còn nói, sau khi ngươi tới đây, không đi phân đà trước tiên, mà âm thầm quan sát mấy ngày, xem người trong trong phân đà có gì khác thường không sau đó mới tới phân đà. Nếu là như vậy, trong những ngày ngươi chưa đi tới phân đà thì chúng ta ở đâu?"
Kết quả của việc Vu Hồng Thất công thay ra trang phục khất là bỗng nhiên biến thân trở thành một nam tử khí thế bừng bừng, thân cao bảy thước, mày kiếm mắt sáng, một thân cẩm bào màu đen càng làm tăng thêm sự tồn tại của hắn. Ai nhìn thấy người này, cũng sẽ liên tưởng nổi hắn chính là bang chủ Cái bang, cho nên cho dù bọn họ có xuất hiện oanh động lớn như vậy ở Đại Lý, dù là Cái Bang tinh thông mọi chuyện trong thiên hạ, cũng không biết được bang chủ của bọn họ đã đến Đại Lý.
Lâm Triều Anh cảm thấy Hồng Thất Công nhìn như vậy, ở trước mặt người khác thật sự rất có khí thế. Bất quá, nàng biết đó chỉ là hình tượng. Hình tượng giả vờ.
Hồng Thất Công nhất thời nghẹn lời. Hắn phải tìm hiểu tin tức..v..v, có đôi khi buổi tối hắn sẽ dễ dàng làm việc hơn, nhưng thật ra có thể tùy tiện đặt chân chỗ nào đều được. Nhưng là vị cô nương trước mắt này...... Đại khái sẽ không nguyện ý.
Lâm Triều Anh nói: "Ngươi nên không phải là muốn để ta với ngươi cùng nhau ở tại ngôi miếu đổ nát đi?"
Hồng Thất Công lại trừng mắt: "...... Đương nhiên sẽ không!" Hắn có muốn cho nàng ở tại ngôi miếu đổ nát sao?! Tuy rằng nói Cái Bang đều là khất cái, khất cái nhìn thực nghèo nàn, nhưng trên thực tế cũng không giống như mọi người vẫn suy nghĩ như vậy? Nếu không thì cũng không thể phát triển trở thành bang phái đệ nhất thiên hạ, không phải sao? Hắn có ngân phiếu, chính là không có rêu rao như nàng mà thôi.
Lâm Triều Anh gật gật đầu, giống như vô ý nói: "Nếu ngươi cảm thấy ngượng ngùng khi để cho ta trả tiền, ngươi có thể đem một nửa ngân lượng của ngươi cho ta. Như vậy, chính là ngươi trả cho phần của ngươi, ta trả phần của ta." Người trong giang hồ nha, đại hiệp nha, đều thực để ý bản thân mình có hay không khí khái của đại hiệp. Nàng không biết Hồng Thất Công có tật xấu này hay không, nhưng là nói không chừng cũng có một chút, dù sao tiền ăn ngủ dùng dọc đường đi đều là hắn đòi trả.
Hồng Thất Công nghe vậy, đường cong hàm dưới kéo căng ra, sau đó thực tài đại khí thô (kiểu thô thiển ý) từ trong ngực lấy ra tấm ngân phiếu, nhét vào trong tay Lâm Triều Anh, "Cái gì mà nàng trả phần của nàng chứ, toàn bộ đều để ta thanh toán đi!"
Lâm Triều Anh nhìn đống ngân phiếu được nhét vào trong tay nàng, sau đó vừa thấy con số trên mặt ngân phiếu, nhíu nhíu đôi mi thanh tú. Nàng quả nhiên không đoán sai, Cái Bang thật sự rất có tiền. Khát cái chính là phú ông, hóa ra câu này không chỉ áp dụng cho chức nghiệp khất cái ở hiện đại, khất cái trong thế giới võ hiệp này cũng áp dụng thật đúng!
Hồng Thất Công cùng Lâm Triều Anh chọn điền trang ở lại xong. Mấy ngày nay, Hồng Thất Công và Lâm Triều Anh đều đi đến mấy con phố lớn nhỏ ở Đại Lý, gặp người dân đều an cư lạc nghiệp, có thể thấy được hoàng gia rất biết cách thống trị. Ngẫu nhiên, cũng sẽ nhìn thấy những tên khất cái tụ tập thành một đoàn, gây chuyện ở chợ, sau đó bị quan viên địa phương mang đi sau, khổ nỗi là bọn hắn cũng không phạm tội lớn, không thể bắt giữ, đành phải thả bọn họ ra.
Hồng Thất Công nằm nghiêng người trên bang ghế dài trong nhà thuỷ tạ ở trong hồ, tay chống đầu. Ở ghế dựa bên cạnh, còn bày một bầu rượu.
Hắn khẽ cau mày, nói: "Cái Bang tuy lớn, nhưng chưa bao giờ gây chuyện vô cớ. Lý trưởng lão từ trước đến nay cũng rất đúng mực, hiện giờ như thế nào mà để người do mình quản lý dính dáng vào những chuyện như vậy?" Cái Bang có được kết quả như hôm nay, một trong những nguyên nhân là do bang có nhiều đệ tử, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là Cái Bang từ trước đến nay sẽ không chống đối với quan phủ, nước sông không phạm nước giếng, hai bên đều khong gây chuyện, sống an bình. Hiện giờ lại phát sinh chuyện như vậy, sợ là sẽ khiến cho Cái Bang cùng quan phủ Đại Lý xung đột.
Lâm Triều Anh ngồi trên một cái ghế đặt ở chỗ khác, đang ngắm vịt trời bơi trong hồ. Nghe được lời nói của Hồng Thất Công, quay đầu lại nói: "Nói không chừng có người cố ý lấy tên Cái Bang, gây chuyện ở Đại Lý, ý đồ khơi dậy mâu thuẫn giữa Cái Bang và quan phủ Đại Lý đâu. Ngươi quan sát những người trong Cái Bang đã nhiều ngày rồi, có thể nhìn ra điều khác thường gì không?"
Hồng Thất Công nói: "Thật ra, khác thường thì không có, nhưng mà Lý trưởng lão lại con rể mới."
Lâm Triều Anh thuận miệng hỏi: "Lý trưởng lão sao lại có con rể mới? Hắn có rất nhiều con gái sao?"
"Một người." Hồng Thất Công ngồi dậy, một chân duỗi thẳng ra, một tay gác ở trên đầu gối, một tay đặt ở bên cạnh người, tư thế này nhìn như thế nào cũng thấy đẹp trai.
"Lý trưởng lão vốn là ở Dương Châu, lại nói tiếp, ông cũng là trưởng bối nhìn ta lớn lên. Sau đó thành lập phân đà ở Đại Lý, ông liền chủ động xin chuyển đến. Con gái Lý Hinh của ông......" Hắn đang nói chợt dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp: " Con gái Lý Hinh của hắn sau khi tới Đại Lý liền gả cho người, nghe nói hai năm trước trượng phu đã bệnh chết. Nửa năm trước, lúc nàng lên núi hái thuốc, vô ý bị rắn độc cắn bị thương, được một gã thiếu hiệp Đại Lý cứu. Vị thiếu hiệp kia đối với Lý Hinh vừa gặp đã yêu, cũng không để ý nàng thân phận quả phụ, cùng nàng thành thân. Hiện giờ hai người đều ở tại phân đà của Cái Bang."
Lâm Triều Anh nghe được lời của hắn, trừng mắt nhìn, hỏi: "Ngươi hoài nghi người rắp tâm làm ra chuyện này là chồng Lý Hinh?" Hồng Thất Công bình thường nói rất nhiều, ngẫu nhiên có thời điểm nàng lười phản ứng lại hắn, hắn vẫn còn tự lẩm bẩm một mình. Nhưng mà, hắn cũng không thích buôn chuyện. Hiện giờ, hắn không lý do nói đến vị chồng của Lý Hinh này, nhất định là cảm thấy hắn có vấn đề.
Cặp con ngươi đen của Hồng Thất Công nhìn về phía Lâm Triều Anh, khó mà có được thần sắc đứng đắn, "Ta tin tưởng Lý trưởng lão, ông ấy là một người trung nghĩa. Khi còn bé ta không hiểu chuyện, được ông chăm sóc. Đã nhiều ngày nay, những người gây chuyện mà chúng ta nhìn thấy, ta cũng đã điều tra rồi, bọn họ đúng là đệ tử của Cái Bang."
"Nếu theo như lời ngươi nói, Lý trưởng lão là một người đáng tin cậy. Hiện giờ, đệ tử của Cái Bang phát sinh chuyện như vậy, mà ông ta cũng không nghe, không hỏi, đây là vì sao?"
Hồng Thất Công mày mặt nhăn càng chặc hơn, "Ta nghĩ không ra chính là điều này."
Tuy rằng hai người chưa nói gì, nhưng bọn họ đều cảm thấy, có khả năng nhất chính là Lý trưởng lão ở vào thế khó xử, trong lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, nên không biết phải lựa chọn như thế nào.
"Chồng của Lý Hinh cũng là họ Đoàn?"
"Phần lớn người dân ở Đại Lý đều họ Đoàn."
"Nói không chừng họ người Đoàn kia, cùng Đoàn vương gia có thù oán, không muốn nhìn thấy con dân của ‘hắn’ an cư lạc nghiệp, cho nên để cho người của Cái Bang đi gây chuyện cũng không chừng." Lâm Triều Anh cảm thấy lý do này rất có khả năng xảy ra, nói cách khác, chính là chồng của Lý Hinh kia có tật xấu, là loại người không làm chết người buông tay.
Anh mắt Hồng Thất Công dừng ở trên người Lâm Triều Anh.
Lâm Triều Anh đón tầm mắt của hắn, nói: "Dù sao ta cũng cảm thấy là hắn cùng Đoàn vương gia có thù oán, Đại Lý là một nước lớn như vậy, hắn muốn làm chuyện này ầm ĩ lên, kết quả cuối cùng chính là cùng quan phủ đối lập. Thế lực của Cái Bang không nhỏ, nếu quan phủ muốn xử trí, nhất định phải xin chỉ thị của Đoàn vương gia."
Hồng Thất Công giật mình sửng sốt, nói: "Nàng nói rất có lý. Ta lúc trước vẫn luôn nghĩ Đoàn vương gia tuy là vua của một nước, nhưng trái tim nhân hậu, đối với mọi người cũng không hề tự cao tự đại, cho nên sẽ không có ai kết thù kết oán với hắn." Dừng một chút, hắn nói: "Nàng nói xem, liệu ta có cần đi gặp Đoàn vương gia một lần hay không?"
"Ngươi đi gặp hắn xong rồi trực tiếp hỏi hắn xem dạo gần đây có kết thù kết oán với ai không chắc?" Lâm Triều Anh tức giận hỏi lại.
Hồng Thất Công nghe vậy, cười vang lên, ánh mắt kia cũng mang theo ý cười dừng ở trên người Lâm Triều Anh: "A Anh, ta cùng với Đoàn vương gia có chút giao tình, cho dù là trực tiếp hỏi hắn cũng không quan hệ. Vả lại, hiện giờ đệ tử của Cái Bang ở bên gây chuyện, mặc dù không đến mức là chuyện lớn tày đình, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng gây cho hắn thêm chút phiền toái, ta đi gặp hắn, giáp mặt bồi tội sẽ tốt hơn nhiều."
Hồng Thất Công lại hỏi: "Nàng có muốn đi cùng ta hay không?"
"Ta? Rất tốt!" Lâm Triều Anh thực sảng khoái đáp ứng.