• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần đây, trong trạch viện của Lâm Triều Anh rất náo nhiệt, bởi vì có thêm hơn hai đứa nhỏ. Hai đứa nhỏ này cùng với Lý Mạc Sầu ở trong nhà rất được hoan nghênh, bởi vì một người là đồ đệ của chủ tử, một người là bạn tốt của đồ đệ của chủ tử, một người là đồ tôn của chủ tử...... 囧.

Vốn Lý Mạc Sầu ở trong nhà là nhỏ nhất, từ trước đến nay, đều là mặt của nàng bị người khác sờ nắn, từ sau khi có Dương Khang cùng Quách Tĩnh, nàng cũng chạy tới véo mặt người ta. Làm lúc Mai Siêu Phong đi theo phía sau Vân Trúc Thanh đến viện Bao Tích Nhược cùng Lý Bình ở, chính là thấy một màn như này: tay nhỏ bé của Lý Mạc Sầu véo mặt Dương Khang, Dương Khang trên mặt đỏ bừng đỏ bừng, còn nhìn về phía Lý Mạc Sầu cười.

Mai Siêu Phong nhanh chóng chạy đến, ôm lấy Lý Mạc Sầu nói: "Tiểu sư tỷ, không thể véo mặt sư thúc như vậy được.

- " Nghe nói, mặt của trẻ nhỏ là không thể véo bừa được, nếu không sẽ biến dạng.

Khi Vân Trúc Thanh bước vào viện nhìn thấy một màn này, trừ bỏ lắc đầu thở dài vẫn là lắc đầu thở dài. Hắn đối với khả năng dày vò người của tiểu thư nhà mình tỏ vẻ vô cùng bội phục.

Lý Mạc Sầu nói vẫn là có chút không rõ,

- "Chơi thật vui."

Lý Mạc Sầu hiện giờ là bị trạng thái nuôi thả, sau khi Lý Bình cùng Bao Tích Nhược đến ở, các nàng vì tỏ vẻ chính mình cũng là người hữu ích, xung phong nhận việc chăm sóc Lý Mạc Sầu, làm cho vài đứa trẻ cũng có bạn, đồng thời trong lúc đó cũng bồi dưỡng tốt tình cảm sư thúc - chất (cháu). Vân Trúc Thanh thấy thế, lập tức thu xếp cho Lý Mạc Sầu một gian phòng ở trong viện của các nàng, sau đó lại điều hai nha hoàn đến để chăm lo ẩm thực, cuộc sống hàng ngày cho các nàng.

- "Chơi thật vui cũng không có thể véo a~."

Mai Siêu Phong đặt nàng ở ghế trên. Nhìn về phía Dương Khang cùng Quách Tĩnh đang chạy lung tung trên mặt đất, Bao Tích Nhược cùng Lý Bình đang ngồi ở bên cạnh làm quần áo, đều cười nói:

- "Bọn trẻ chơi đùa có can hệ gì đâu?"

Thấy Vân Trúc Thanh đi vào, nhanh chóng đứng lên.

Vân Trúc Thanh nói:

- "Hai vị phu nhân không cần câu nệ. Hôm nay, ta cùng Siêu Phong lại đây, là muốn nhìn xem trong viện các ngươi có thiểu gì hay không."

Bao Tích Nhược cùng Lý Bình liếc nhau, sau đó cười hướng Vân Trúc Thanh nói:

- "Vân quản sự khách khí, nơi này cái gì cũng đều đầy đủ cả."

- "Nếu là có thiếu cái gì, để cho nha hoàn đi nói với Siêu Phong, nàng sẽ sắp xếp."

Dừng một chút, Vân Trúc Thanh còn nói:

- "Nhị vị phu nhân cũng không nên khách khí, hiện giờ hai vị tiểu huynh đệ, một người là sư đệ của phu nhân nhà ta, một người là đồ đệ của Hồng bang chủ, Mạc Sầu đã ở chỗ này của các ngươi, mấy người bọn họ đều không thể qua loa được."

Bao Tích Nhược cùng Lý Bình sửng sốt, rồi sau đó cười nói:

- "Vân quản sự yên tâm, có thiếu như thế nào cũng không thiếu của mấy đứa bé."

Vân Trúc Thanh gật gật đầu, rồi sau đó như là nhớ ra chuyện gì đó, nhìn về phía hai người, hỏi:

- "Hai vị phu nhân, ngày trước, khi Quách gia và Dương gia vẫn còn, có thể nào đã đề cập đến việc bái sư của Tĩnh Nhi và Khang Nhi chưa?"

Bao Tích Nhược cùng Lý Bình nhìn nhau liếc mắt một cái, lắc đầu nói:

- "Bọn họ vẫn chưa đề cập qua việc này."

Những chuyện tình này chỉ nam nhân mới quan tâm, ban đầu các nàng cũng không hiểu biết, cũng không quan tâm, cảm thấy, chỉ cần đứa nhỏ trưởng thành khỏe mạnh thì đã thỏa mãn rồi, còn về phần có muốn học võ nghệ hay không, đều giao cho phụ thân bọn chúng suy nghĩ. Nhưng mà sau lại gặp biến đổi lớn, mới không thể không nghĩ mấy vấn đề này.

Vân Trúc Thanh nghe vậy, mỉm cười, nói:

- "Ta đây hiểu được. Hai vị phu nhân, ta cùng với Siêu Phong có việc, đi trước một bước."

Rời khỏi viện của Bao Tích Nhược cùng Lý Bình, Mai Siêu Phong đi theo phía sau Vân Trúc Thanh, nhịn không được hỏi:

- "Sư trượng (chồng sư phụ), chuyện vị Khâu đạo trưởng kia đến tìm Dương đại tẩu cùng với Quách đại tẩu, không nói cho các nàng sao?"

Biểu tình của Vân Trúc Thanh có chút bất đắc dĩ, nói:

- "Hay là con muốn ta nói cho các nàng, vị Khâu đạo trưởng kia bị tổ sư bà bà của con dọa chạy mất sao? Huống chi, Khâu Xử Cơ kia cũng nói không cần báo cho các nàng, vậy thì nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện."

Mai Siêu Phong nghe vậy, nhất thời không nói gì. Kỳ thật Khâu Xử Cơ không phải bị tổ sư bà bà dọa chạy, mà là bị tổ sư bà bà ỷ thế hiếp người, bắt nạt chạy mất.

Ngày ấy vị Khâu Xử Cơ kia tới chơi, nói là hắn biết được bằng hữu bị người làm hại, hắn chạy đến chỗ Đoàn Thiên Đức, chỗ đầu sỏ, không tìm được Đoàn Thiên Đức, nhưng mà lại thấy được thủ cấp (đầu) của bằng hữu Quách Khiếu Thiên bị treo trên cột cờ. Hắn gỡ thủ cấp Quách Khiếu Thiên xuống, sau khi chôn ở bên Tây Hồ, liền luôn luôn đi tìm thê tử của Quách Khiếu Thiên cùng Dương Thiết Tâm, muốn giúp các nàng dàn xếp tốt. Sau đó, rốt cục ở Dương Châu nhìn thấy một bóng người có chút quen thuộc, nhìn kỹ lại, đúng là Lý Bình đang đi cùng với người khác, mua đồ ăn vật dụng ở bên ngoài. Hắn một đường theo đuôi, theo tới trạch viện, nhưng không biết đó là trạch viện ở Dương Châu của Lâm Triêu Anh.

Ngày ấy cũng khéo, Vân Trúc Thanh cùng với Lâm Linh cũng đi ra ngoài, nếu không, Khâu Xử Cơ cũng không đến mức không biết gì mà gặp bi kịch bị như vậy.

Khâu Xử Cơ cầu kiến, Mai Siêu Phong thấy hắn ăn mặc giống người theo Đạo, tuy rằng Lâm Linh sư phụ thực chán ghét đạo sĩ, nhưng nàng không như vậy, lại thấy Khâu Xử Cơ có lễ mười phần, nói là đệ tử thân truyền của Vương Chân Nhân - Toàn Chân hy vọng có thể gặp chủ nhân nơi này, nên nàng đi hỏi xem Lâm Triều Anh có muốn gặp hay không.

Lâm Triều Anh biết là Khâu Xử Cơ cầu kiến, nhướng lông mày, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm,

- "Đúng là Khâu Xử Cơ của Toàn Chân giáo cầu kiến?"

- "Tiểu thư, hắn là nói như vậy."

Lâm Triều Anh trầm ngâm một lúc lâu, sau đó đứng lên sửa sang lại trang phục màu tím sậm một chút, nói:

- "Ta đây phải đi gặp hắn."

Khâu Xử Cơ nhìn thấy chủ nhân trạch viện hóa ra là Lâm Triều Anh, trong mắt không dấu được kinh ngạc, nhưng vẫn là hướng Lâm Triều Anh ôm quyền:

- "Gặp qua Lâm cô nương."

Hắn đã sớm biết Lâm Triều Anh mang theo Lâm Linh xuống núi Chung Nam, lại không nghĩ rằng nàng tới Dương Châu làm địa chủ ở đây.

Lâm Triều Anh cũng không nhìn hắn, thản nhiên đi qua vị trí chủ nhà rồi ngồi xuống. Mai Siêu Phong dâng trà nóng, nàng tiếp nhận trà nóng nhấp hai ngụm, mới không nhanh không chậm nói:

- "Ta còn tưởng là vị cao nhân nào, hóa ra lại là ngươi. Ngươi tới đây là muốn làm cái gì?"

Khâu Xử Cơ là đồ đệ Vương Trùng Dương, đối với chuyện xưa của sư phụ mình với nữ tử này, mặc dù không hiểu biết mười phần, nhưng cũng là có biết. Trước kia, ở núi Chung Nam, Vương Trùng Dương đối với Lâm Triều Anh nhún nhường khắp nơi, còn hơn cả đồ đệ. Cho dù Khâu Xử Cơ không quen nhìn bộ dáng nàng ta kiêu ngạo vô lễ mười phần, nhưng bất đắc dĩ đối phương vẫn là nhân vật cùng thế hệ với sư phụ hắn, trừ bỏ cung kính vẫn là cung kính.

Chỉ nghe Khâu Xử Cơ có lễ nói:

- " Một năm trước, bần đạo ở Ngưu Gia thôn, Lâm An kết bạn bè với hai vị, bất đắc dĩ bọn họ bị nhân làm hại, chỉ để lại thê tử đều đang có bầu. Trong một năm này, bần đạo điều tra chung quanh, nhưng vẫn không tìm được. Hôm qua ở Dương Châu, gặp được một nữ tử, tướng mạo tương tự với thê tử bằng hữu kia của bần đạo, bần đạo một đường theo sát, thấy nàng vào trạch viện này. Liền nghĩ đến hỏi chủ nhân một chút, có thể để cho bần đạo gặp nàng ấy được không. Lại không thể tưởng được chủ nhân trạch viện này lại là Lâm cô nương."

Lâm Triều Anh trong mắt mang ý cười, hỏi:

- "Ngươi đang nói đến thê tử Quách Khiếu Thiên cùng Dương Thiết Tâm?"

Vốn là trong lòng Khâu Xử Cơ còn có chút không xác định, hiện giờ gặp Lâm Triều Anh trực tiếp nói như vậy, trong lòng khẳng định Bao Tích Nhược cùng Lý Bình ở tại đây, trong lòng mừng rỡ, gật đầu nói:

- "Đúng vậy."

Lâm Triều Anh thấy hắn trên mặt vui mừng, trừng mắt nhìn, nói:

- "Các nàng ở trong nhà của ta, nghe nói tên Quách Tĩnh cùng Dương Khang đều là do ngươi đặt. Tuy rằng không phải là rất hợp ý người, nhưng mà miễn cưỡng có thể nghe được."

Khâu Xử Cơ sắc mặt cứng đờ. Hắn giúp đặt tên, nhắc nhở hai vị huynh đệ này không quên nỗi nhục của nước Tĩnh Khang, tương lai nhất định phải dốc lòng đền nợ nước, ngụ ý bực này, làm sao lại không bằng ý người?

Lâm Triều Anh thấy sắc mặt hắn như vậy, nụ cười trên mặt càng thêm động lòng người, hai tay đặt ở trên đầu gối, nghiêng đầu nói:

- "Hiện giờ Quách Tĩnh là đồ nhi Hồng bang chủ của Cái Bang, Dương Khang là đệ tử thứ hai của phái Cổ Mộ ta, cũng chính là đồ đệ của ta. Chuyện của Dương Khang ta có thể làm chủ; về phần Quách Tĩnh, Hồng bang chủ để nó nuôi thả ở chỗ ta đây, nói vậy cũng không để ý việc ta thay hắn làm chủ. Ngươi muốn gặp ta, là muốn đưa bọn họ đi hay là làm thế nào?"

Tư thế như vậy, cho dù có muốn cướp người với nàng, vẫn phải suy nghĩ lại thì tốt hơn.

Khâu Xử Cơ nghe vậy, không khỏi cười khổ:

- "Cô nương, bần đạo chỉ nghĩ đến xem mấy đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ của bằng hữu xem có mạnh khỏe hay không."

Kể lại tình huống đương nhiên không phải như vậy, ngày đó, hắn cùng Dương Thiết Tâm, Quách Khiếu Thiên kết bạn, đáp ứng sẽ truyền thụ võ nghệ cho Quách Tĩnh, Dương Khang. Ngày đó, lúc ở trong doanh trại của Đoàn Thiên Đức, trong lòng hắn liền suy nghĩ, sau khi mai táng cho Quách Khiếu Thiên, nếu tìm được Quách Tĩnh, Dương Khang, thì sẽ dạy dỗ bọn chúng thành nhân vật anh hùng, ngày này, dưới suối vàng, mới còn mặt mũi gặp hai người Quách - Dương. Sau đó lúc hắn truy tìm Đoàn Thiên Đức có gặp được Giang Nam Thất Quái, bởi vì bắt đầu đích mấy người có hiểu lầm nên không hòa thuận, sau đó lại đánh cuộc, đều muốn thu Quách Tĩnh, Dương Khang làm đồ đệ, truyền thụ võ nghệ, mười tám năm sau ở luận võ ở Túy Hương Lâu, phủ Gia Hưng. Giang Nam Thất Quái cũng đã đồng ý, ai ngờ hiện giờ hắn tìm được Quách Tĩnh, Dương Khang rồi, nhưng bọn họ cũng đã bái sư.

Lâm Triều Anh thấy bộ dạng cười khổ của Khâu Xử Cơ, vẻ mặt rất là hiền hoà gật đầu, nói:

-"Hóa ra là như vậy, nếu ngươi đã muốn gặp bọn chúng, đương nhiên là có thể."

Dừng một chút, nàng vừa cười nói:

- "Ta còn tưởng ngươi muốn thu đồ đệ đâu!"

Khâu Xử Cơ trừ bỏ cười khổ vẫn là cười khổ, hắn muốn thu đồ đệ, nhưng là nữ tử trước mắt này cùng với Hồng Thất của Cái Bang đều là loại nhân vật nào chứ? Có nhân vật bực này ở đây, hắn cùng với Giang Nam Thất Quái đều đứng sang một bên thôi.

- "Không phải là như vậy. Lâm cô nương, nếu hiện giờ biết được thê nhi hai vị bằng hữu đều mạnh khỏe, vậy bần đạo cũng an tâm. Bần đạo xin cáo từ."

- "Ngươi thật sao không muốn gặp bọn họ sao?"

Lâm Triều Anh tốt bụng hỏi.

- "...... Không cần, đa tạ ý tốt của cô nương. Hai vị phu nhân gặp phải biến đổi lớn như vậy, trong lòng tất nhiên chưa hết đau xót, nhìn thấy bần đạo, nói không chính xác còn có thể thấy cảnh thương tình. Các nàng hiện giờ mới sinh xong, khóc lóc, đau buồn đều là tối kỵ."

Lâm Triều Anh gật gật đầu, tiếc hận nói:

- "Thật đáng tiếc. Vậy để lần sau đi, Siêu Phong, tiễn khách!"

- "......"

Vì thế, Khâu Xử Cơ xám xịt rời đi. Vân Trúc Thanh nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đáng tiếc ngày không như ý nguyện của hắn. Sau khi hắn rời khỏi viện của Bao Tích Nhược cùng Lý Bình, lại có người tìm tới cửa, nói là cái gì mà Giang Nam Thất Quái. Hắn tránh không khỏi lại bị một trận đau đầu, nói với Mai Siêu Phong:

- "Con đi mời tổ sư bà bà của con đi ra."

Nghe nói mấy người kia đánh cuộc với Khâu Xử Cơ, hiện giờ tìm tới cửa, nói vậy cũng là cùng Quách Tĩnh, Dương Khang thoát không được quan hệ.

Lâm Triều Anh đối với Giang Nam Thất Quái đã đến, nhưng thật ra một chút cũng không đau đầu, thời điểm Mai Siêu Phong đến tìm nàng, nàng đang ở trong viện gọi ong xếp trận, mà cái đàn cổ tốt nhất kia để ở trên bàn đá trong viện. Sau khi nghe Mai Siêu Phong nói rõ sự tình, nàng huýt lên một tiếng, gọi ong quay về, còn không quên dặn Mai Siêu Phong ôm đàn cổ của nàng cùng đi ra gặp khách không mời mà tới kia.

Mai Siêu Phong ôm đàn cổ, cũng không hiểu ra sao, có chút không hiểu, tổ sư bà bà nhà mình đi gặp khách, vì cái gì lại muốn mang theo đàn cổ đi cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK