"Thật là trùng hợp, hóa ra là Hồng bang chủ." Bộ khoái đi đầu kia hai tay ôm quyền, thần sắc trên mặt mang theo vài phần cung kính.
Hồng Thất Công hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía đối phương.
Đối phương cười nói: "Tại hạ Đoàn Thanh, trước khi Hoàng thượng chưa đăng cơ, từng là hộ vệ bên người Ngài ấy, từng có duyên gặp qua Hồng bang chủ."
Hồng Thất Công ôm quyền, "Đoàn huynh đệ." Sau đó nhìn người hai bên đang giằng co, tiếng nói trầm tĩnh hỏi: "Xin hỏi Đoàn huynh đệ, trong việc này có chỗ nào hiểu lầm không?"
"Từ trước đến nay, tại hạ đối Hồng bang chủ rất là bội phục, những năm gần đây Cái Bang cùng chúng ta cũng yên ổn sống, không gây chuyện. Nhưng, những ngày gần đây, đệ tử của quý bang tựa hồ không có đem vương pháp để ở trong mắt, gây sự khắp nơi." Dừng một chút, Đoạn Thanh giương mắt nhìn về phía Hồng Thất Công, nói: " Dưới chân Thiên tử, thế nhưng lại càn rỡ như thế, lúc nãy lại có mấy người đang gây náo loạn trong chợ, nhìn thấy chúng ta liền bỏ chạy, một bộ dạng có tật giật mình. Tại hạ dẫn vài vị thuộc hạ một đường đuổi theo đến tận đây."
Hồng Thất Công nghe vậy, cặp con ngươi đen sáng ngời kia từ từ đảo qua đệ tử Cái Bang ở đây, cuối cùng dừng ở trên người Lý trưởng lão.
Lý trưởng lão nói: "Đoàn Bộ đầu một đường đuổi theo mà đến, muốn xông vào bắt người trong phân đà của Cái Bang, nói ta chứa chấp kẻ cắp. Hỏi Đoàn đại nhân có nhớ rõ những người kia tướng mạo như thế nào không, Đoàn đại nhân lại nói cũng không thấy rõ ràng, chỉ thấy mấy người tóc tai lộn xộn, mặc y phục rách rưới, màu xám. Đệ tử Cái Bang ta nhiều như vậy, rất nhiều người có trang phục phù hợp với lời Đoàn đại nhân vừa mới nói. Hay là theo như lời của Đoàn đại nhân tất cả bọn họ đều là kẻ cắp?"
Lâm Triều Anh nghe vậy, đôi mi thanh tú nhịn không được nhướng lên, nhìn về phía vị Đoàn Thanh kia. Chỉ thấy vẻ mặt Đoàn Thanh đang kiềm chế lửa giận, cắn răng nói: "Ý của Lý trưởng lão đó là ta nói oan cho các ngươi?"
"Không dám!" Lý trưởng lão sống lưng dựng thẳng, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Lâm Triều Anh thấy thế, nhìn về phía Hồng Thất Công, thấy Hồng Thất Công nhíu mày. Nàng mỉm cười, nhìn về phía Đoàn Thanh, nói: "Đoàn Bộ đầu, bất luận là trong đó có hiểu lầm hay không, hay là có ẩn tình khác, hiện giờ Hồng bang chủ đã đến đây, tự nhiên sẽ cho các ngươi một cái công đạo."
Đoàn Thanh nghe được một âm thanh thanh thúy vang lên, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Người trước mắt mặc một thân trang phục màu đỏ sẫm, mặc dù là mặc nam trang, nhưng cũng không cố ý giấu diếm giới tính của nàng. Nàng thân hình thon dài, so với nữ tử bình thường thì có chút cao hơn, mang trên mặt vài phần tươi cười thản nhiên, nhưng vẻ mặt lúc này mang theo vài phần kiêu căng Hắn không khỏi sửng sốt: "Không biết các hạ là người nào?"
Lâm Triều Anh ở ánh mắt của mọi người đi đến, đứng ở bên cạnh Hồng Thất Công, cười nói: "Ta chỉ là một người vô danh, không đủ để Đoàn Bộ đầu phải tìm hiểu." Lời tuy là như thế, nhưng giọng điệu cũng đủ làm cho người ta cảm thấy được ngụ ý của nàng, chính là ‘ chỉ bằng Đoàn Thanh còn chưa đủ tư cách để biết nàng là ai’.
Đoàn Thanh sửng sốt.
Lâm Triều Anh một đôi con mắt sáng nhìn về phía hắn, mang theo vài phần châm chọc, nói: "Đoàn Bộ đầu là người phá án, nên hiểu được bắt người cũng phải có chứng cứ rõ ràng, có đôi khi mắt thấy cũng chưa hẳn là sự thật, huống chi Đoàn Bộ đầu cũng không có cách nào miêu tả được diện mạo của những người kia như thế nào. Lúc này, nếu để cho Đoàn Bộ đầu đi vào, ngày sau, có phải hay không là tùy tiện một người nào đó nói, thấy có kẻ trộm trốn vào địa bàn của Cái Bang, cũng không có chứng cứ rõ ràng, Cái Bang đều phải mở cửa lớn ra để cho người nọ tùy ý đi vào lục soát?"
Lâm Triều Anh vừa nói xong, đệ tử của Cái Bang cùng nhịn không được hùa theo, nói: "Chính là ý tứ này!"
Ánh mắt lạnh lùng của Hồng Thất Công quét ngang mọi người, mọi người lập tức thức thời mười phần, vội ngậm miệng lại. Người của phân đà Cái Bang ở Đại Lý, trước kia mặc dù đã nghe được đại danh của Hồng Thất Công, nhưng lại cực ít người được nhìn thấy hắn. Hiện giờ vừa thấy, tất cả mọi người không biết được tính tình của hắn như thế nào, sợ chẳng may chạm chọc vào lửa giận của hắn, bản thân liền đứng mũi chịu sào. Dù sao, uy nghiêm của người đứng đầu một bang, luôn không thể bị khiêu khích.
Đoàn Thanh bị lời nói của Lâm Triều Anh làm cho sắc mặt hết trắng lại xanh, khó coi mười phần.
Ai ngờ lúc này Lâm Triều Anh lại hướng hắn ôm quyền, nói: "Ngày xưa Đoàn bộ đầu từng là hộ vệ của Đoàn vương gia, hiện giờ là Tổng Đầu Mục bắt người của Đại Lý, được hưởng Thánh ân sâu nặng, tự nhiên sẽ không hành động giống như lời ta vừa mới nói như vậy. Vừa rồi trong lời nói của ta có phần đắc tội, mong rằng Đoàn Bộ đầu bao dung."
Đoàn Thanh nghe vậy, sắc mặt hoà hoãn hơn, lại đối với Lâm Triều Anh thi lễ, "Công tử nói quá lời." Người ta đã cho một bậc thang, là một người thông minh đều hiểu được phải theo bậc thang xuống dưới.
Tạm dừng chút, Đoàn Thanh lại nhìn về phía Hồng Thất Công, nói: "Chuyện này là ta quá mức lỗ mãng, mong rằng Hồng bang chủ chớ trách." Ngừng lại chút, lại hướng đệ tử của Cái Bang ôm quyền, "Khi nãy đã tùy tiện xông vào chỗ của các vị, cũng mong chư vị chớ trách." Có câu là, quan tốt không đấu với dân. Mâu thuẫn trở nên gay gắt, đối với hai bên đều không có lợi, dân chúng an cư lạc nghiệp mới là trọng yếu nhất.
Đệ tử của Cái Bang thấy Đoàn Thanh đều đã nói như vậy, cũng ngượng ngùng lại bày ra sắc mặt cho người ta nhìn xem.
Đoàn Thanh còn nói thêm: "Nhưng mà Hồng bang chủ, những ngày gần đây, Cái Bang có rất nhiều chuyện, nếu như Hồng bang chủ không chỉnh đốn lại không khí, chỉ sợ trăm năm nghiệp lớn của Cái Bang đích, cũng khó lấy lại được huy hoàng."
Hồng Thất Công hơi hơi vuốt cằm, "Đoàn huynh đệ nói rất đúng. Ngươi yên tâm, nếu ta đã đến Đại Lý, chắc chắn sẽ điều tra rõ việc này, cho các ngươi một cái công đạo."
"Một khi đã như vậy, tại hạ liền yên lặng chờ tin lành từ Hồng bang chủ, cáo từ!"
Lâm Triều Anh cùng Hồng Thất Công nhìn theo Đoàn Thanh mang theo vài bộ khoái rời đi, sau đó nghiêng đầu, liếc hướng bên cạnh Hồng Thất Công. Chỉ thấy khuôn mặt từ trước đến nay luôn tuấn lãng như ánh mặt trời của hắn giờ như bị kéo căng ra.
"Gặp qua Bang chủ, trước đó vài ngày, Bang chủ chỉ nói là phải đi đến Đại Lý, nhưng dọc đường đi cũng không có tin tức, mọi người còn tưởng rằng Bang chủ trì hoãn mấy ngày nữa mới đến đâu!"
Hồng Thất Công đưa tay, chạm vào cái bao cổ tay (cái đeo vào cổ tay ý) trên cổ tay phải, "Ta vốn là nghĩ muốn truyền tin, nhưng lại nghĩ đến việc này trước ngươi nói với ta, không muốn để lộ tin tức, liền cải trang đi đến đây." Dừng một chút, hắn như là nghĩ tới chuyện gì, giọng điệu hòa hoãn nói: "Lý trưởng lão, ngươi từ trước đến nay xử sự ổn thỏa, vì sao hôm nay lại cùng đám người Đoàn huynh đệ nổi lên xung đột?"
Lý trưởng lão nghe vậy, nét mặt già nua đỏ lên, lập tức hướng Hồng Thất Công cúi đầu, cười khổ nói: "Bang chủ, thuộc hạ là chịu nhờ vả."
Hồng Thất Công vội vàng nâng hắn lên, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía những người còn đang đứng ở đây, thanh âm không giận tự uy: “Người của Cái Bang có rãnh rỗi như vậy sao? Một đám người còn sững sờ đứng ở đâu làm cái gì? Nên làm gì thì đi làm đi!”
Những người đó nghe vậy, lập tức tản đi.
Trong Cái Bang không phải là có nội gián, Lý trưởng lão làm cho Hồng Thất Công đến Đại Lý, là vì con gái của hắn Lý Hinh. Lại nói tiếp, đây cũng là một đoạn nghiệt duyên, hiện giờ người cưới Lý Hinh, hắn nói với Lý Hinh, hắn chính là đời sau của Hoàng tộc Đoàn thị, bất đắc dĩ là ông cố nội của hắn bị đường huynh hãm hại,nửa thân không cử động được, cuối cùng chưa già đã chết. Mà tổ phụ của hắn vì sợ bị người làm hại, vẫn mai danh ẩn tích ở Đại Lý, hi vọng một ngày kia có thể đem đế vị cướp về. Tới rồi thế hệ hắn, hắn đã sớm nhìn trúng thế lực của Cái Bang ở Đại Lý, sau khi cưới Lý Hinh được hai tháng, liền tiến đến thử Lý trưởng lão, có hay không muốn trợ giúp hắn. Lý trưởng lão tất nhiên là không muốn, nguyện vọng của hắn từ lúc bắt đầu thành lập phân đà, chính là phải làm rạng rõ truyền thống của Cái Bang, như thế nào lại can thiệp vào việc phân tranh chính trị này. Lại nói, dân chúng Đại Lý an cư lạc nghiệp, vì thế Lý trưởng lão lập tức giận Đoàn Kì, con rể của hắn đoạn căn bản là vì ham muốn cá nhân mà không để ý dân chúng, lúc trước muốn kết hôn với Lý Hinh, cũng chỉ là muốn lợi dụng Cái Bang mà thôi.
Đoàn Kì thấy thế, biết Lý trưởng lão không muốn trợ giúp hắn, nhưng trong hai tháng này, hắn cũng vẫn mượn sức của người trong bang, cả ngày sai sử bang chúng đi sinh sự. Vốn là Lý trưởng lão muốn hắn đuổi ra khỏi Cái Bang, nhưng bất hạnh là, lúc này, con gái của hắn không rời khỏi được Đoàn Kì. Hắn không thể quyết tâm, đành phải mời Hồng Thất Công đến để chủ trì đại cục.
Lâm Triều Anh nghe được một đoạn chuyện xưa như vậy, có chút không hiểu, nàng nhịn không được hỏi Lý trưởng lão, "Lý trưởng lão, hay là lệnh thiên kim còn chưa biết được thái độ làm người của chồng nàng là như thế nào?"
Lý trưởng lão thở dài nói: "Lâm cô nương có điều không biết, nữ nhi của ta, hai năm trước liền mắc phải bệnh lạ, khi thì tốt khi thì xấu, ngày đó, khi Đoàn Kì đến cầu thân, ta liền nói rõ hiện trạng bệnh với hắn. Đoàn Kì kia nói hắn cũng không thèm để ý, hơn nữa một năm này, Hinh Nhi cũng không tái phát bệnh, ta nghĩ là đã khỏi hẳn. Nócũng từng nói với ta, nó hiểu được ý tưởng của Đoàn Kì, cũng hiểu được khó xử của ta, nói nàng sẽ cùng Đoàn Kì rời khỏi Cái Bang. Nhưng ai ngờ trước khi nàng rời đi lại phát Lúc này, cuộc sống hàng ngày của nàng, toàn dựa vào Đoàn Kì chăm sóc, tuy là Đoàn Kì kia vô liêm sỉ nhưng mà đối với Hinh Nhi vẫn tốt lắm, ta......" Lý trưởng lão nói đến đây mà, nhịn không được thở dài một tiếng.
Lâm Triều Anh nhất thời hiểu rõ, trong thiên hạ, đáng thương nhất là tấm lòng của cha mẹ, Lý trưởng lão là lo lắng con gái hắn ở bên ngoài chịu khổ. Nhưng nói đến nói đi, Lý trưởng lão còn chưa nói đến trọng điểm, cảm thấy được tính nhẫn nại của chính mình đã không còn lại được bao nhiêu, Lâm Triều Anh quyết định tự lực cánh sinh, chủ động đặt câu hỏi.
"Lý trưởng lão, lúc nãy, theo như lời nói của Đoàn Thanh, hắn đuổi theo mấy người kia, đúng là người của Cái Bang sao?"
Hồng Thất Công cùng Lý trưởng lão không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng.
Lâm Triều Anh vẻ mặt thản nhiên, nói: "Nói đến cùng, không phải là muốn làm rõ vấn đề này sao?"
Lý trưởng lão vẻ mặt xấu hổ, sau đó hướng Hồng Thất Công quỳ gối, lại bị hai tay Hồng Thất Công trước một bước nâng hắn dậy
"Lý trưởng lão!" Hồng Thất Công âm thanh nặng nề, đỡ hắn nâng dậy, nói: "Ta thuở nhỏ không có người thân, mọi việc đều do ngươi chăm sóc, còn mang ta ra nhập Cái Bang. Nhận được ưu ái của tiền lão bang chủ, truyền lại chức vị cho ta, trong lúc đó cũng may nhờ có trưởng lão ở bên phụ trợ. Thành lập phân đà ở Đại Lý, cũng là trưởng lão xung phong nhận đến tận đây quản lý, trưởng lão vì Cái Bang, rời xa quê hương, nếu thật sự phải lạy, quỳ cũng là Hồng Thất mới đúng."
Lý trưởng lão nghe vậy, nhịn không được nước mắt tung hoành, "Thuộc hạ thật sự thẹn với tín nhiệm của bang chủ "
Hồng Thất Công thở dài nói: "Trưởng lão, chuyện đã qua không cần nhắc lại, sự tình phía sau phải như thế nào xử lý mới là mấu chốt nhất. Hiện giờ tình huống của Hinh Nhi có chuyển biến tốt đẹp gì không?"
Hinh Nhi? Lâm Triều Anh nghe vậy, nhịn không được liếc mắt Hồng Thất Công một cái.
Lý trưởng lão nói: "Trước kia Người là cùng nó cùng nhau chơi đùa mà lớn lên, nó đối với người lại luôn luôn......" Dừng một chút, Lý trưởng lão như là nghĩ đến một vài chuyện gì đó, mới nói tiếp: "Hinh Nhi đối với Bang chủ từ trước đến nay vẫn luôn kính trọng, có lẽ vẫn là nhận thức được."
Nghe thế mà, Lâm Triều Anh cảm thấy được chính mình hiểu được một chút đầu đuôi sự việc. Vì vậy, Lý Hinh cùng Hồng Thất Công là thanh mai trúc mã, nghe có vẻ như không chỉ đơn giản là thanh mai trúc mã.