Mất ngủ...... Đã lâu rồi nàng chưa thử qua tư vị của mất ngủ. Nàng không nguyện ý thừa nhận rằng nàng mất ngủ là bởi vì nghe được những chuyện mà Vương Trùng Dương đã làm, nhưng sự thật lại là như vậy. Nàng nhớ tới trong Thần Điêu có đề cập qua, không lâu sau khi diễn ra Luận kiếm ở Hoa Sơn, Vương Trùng Dương tạ thế. Mà ‘Lâm Triều Anh’ thật sự, cũng là qua đời trước khi diễn ra Luận kiếm ở Hoa Sơn. Có thể hay không...... Vương Trùng Dương qua đời sớm như vậy, là có liên quan đến Lâm Triều Anh? Cái loại áy náy tình cảm gì đó, khó có thể giải quyết, loại tình hình tâm bệnh khó chữa, cho nên liền tạ thế sớm?
Mọi việc đều có thể a...... Nàng mím môi, cằm để ở trên mu bàn tay. Vương Trùng Dương đối với Lâm Triều Anh là có cảm tình, nhưng lại không muốn vì Lâm Triều Anh mà buông tha cho sự nghiệp của mình. Ở trong hai tháng hắn giúp nàng trị độc kia, thật ra, nàng cũng không phải chưa từng có ảo tưởng, mỗi người phụ nữ đều từng có ảo tưởng, ảo tưởng một ngày nào đó có một nam nhân, nguyện ý vì mình buông tha cho hết thảy. Nhưng là Vương Trùng Dương không làm được, hơn nữa Vương Trùng Dương cứu nàng, giúp nàng trị độc, là bởi vì nàng là ‘Lâm Triều Anh’, nhưng chỉ nàng biết là nàng không phải.
Nghĩ vậy, nàng liền nhịn không được thở dài một tiếng, nhìn vầng trăng trên đầu, nhịn không được lẩm bẩm: "Ở chỗ này thật quỷ quái, muốn tìm một người có thể nói chuyện cũng khó như vậy." Cho nên cũng đừng nói đến việc muốn tìm một người có thể bồi nàng cả đời.
Nàng nhớ tới hôm nay, nhìn thấy bộ dạng kia của Anh Cô, mặc dù là nữ nhân của Hoàng đế, nhưng là, nhìn bộ dạng thực thỏa mãn và hạnh phúc của nàng ấy, sau này lại vì cái gì mà nàng ấy liền yêu thương Chu Bá Thông? Đó chỉ là một đêm của Chu Bá Thông nhưng lại là cả đời của nàng, cuối cùng chuyển hết thù hận lên người Đoàn Trí Hưng, muốn mượn tay Hoàng Dung giết Đoàn Trí Hưng. Như thế nào lại không nghĩ đến, thật ra, người đáng hận nhất là Chu Bá Thông mới đúng.
Nghĩ đến trong đầu rối loạn cả lên, dứt khoát kéo lại áo choàng trên người, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, ngồi ở bậc thang của cầu thang bằng gỗ trên hành lang. Mới ngồi một lát, bên cạnh chợt nhiều thêm một người.
"A Anh, sao nàng lại ra đây?"
Bởi vì bản thân Lâm Triều Anh thường xuyên không có tự giác của người luyện võ, không có tính cảnh giác, cho nên Hồng Thất Công sẽ ở ngay cách vách của nàng, để tránh có người tâm địa bất chính đến gần, đánh lén hoặc là trộm hương, nàng còn ngủ say vù vù, cái gì cũng không biết được. Dựa theo quan sát ngày thường của hắn, nàng chỉ cần nằm ở trên giường, không cần đến thời gian uống hết 1 ly trà nhỏ, liền có thể đi vào giấc ngủ. Tình huống lăn qua lộn lại giống như đêm nay vậy, thật sự là rất hiếm thấy.
Lâm Triều Anh ngẩng đầu, nhìn về phía Hồng Thất Công, vẻ mặt rất là không tốt: "Ta không ngủ được."
‘Ta không ngủ được’...... Một câu nói như vậy, hơn nữa trên mặt nàng có chút ấm ức, thật giống như là thời điểm một cô nương bình thường nói hết ủy khuất trong lòng với một vị trưởng bối. Nàng từ trước đến nay đều là kiêu ngạo, tính tình thường xuyên kiêu ngạo, đôi khi lại có chút bá đạo, còn không phân rõ phải trái, vẫn đều làm cho người ta cảm thấy trên người nàng có một loại cảm giác không thể tùy tiện đắc tội. Bộ dạng giống như đêm nay vậy, Hồng Thất Công cũng là lần đầu nhìn thấy, trong lòng sửng sốt. Sau đó đi đến bên cạnh nàng, cùng nàng sóng vai ngồi ở trên bậc thang, nhìn cảnh sắc trong viện được bao phủ dưới ánh trăng.
Hồng Thất Công ngày thường ngay thẳng, cũng không thích kết giao cùng người quanh co lòng vòng, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn không thông minh. Nếu hắn không thông minh, hắn không có khả năng làm người đứng đầu một bang, đối với tâm tư của người khác, cách làm người của người khác, hắn đều xem rõ ở trong mắt, chính là hắn cái gì cũng không nói. Đối với những người hắn thích, hắn sẽ tiếp tục kết giao, đối với người hắn không thích, vậy rời xa, không chút nào che dấu biểu hiện của chính mình. So sánh với ngươi tới ta đi, âm thầm tính kế, hắn càng thích quang minh chính đại khiêu chiến. Cho nên cho dù là đối mặt với một trong Ngũ tuyệt, Tây Độc - Âu Dương Phong, hắn cũng không chút khách khí với người có danh xưng là Độc vật này.
Cả buổi tối, Lâm Triều Anh lăn qua lộn lại, hắn tổng cảm thấy tránh không khỏi được có liên quan đến Vương Trùng Dương.
Hồng Thất Công cảm thấy, từ trước đến nay hai từ ‘hàm súc’ và ‘nội liễm’ này không hề có quan hệ gì với Lâm Triều Anh cả, đương nhiên với hắn cũng không có quan hệ gì. Nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là không nhịn được, hỏi: "Kỳ thật, trước kia, nàng cùng Vương chân nhân đã xảy ra chuyện gì?"
Đôi mi thanh tú của Lâm Triều Anh hơi nhíu, một lát sau, nói: "Cũng không có chuyện gì cả, chính là trước kia hắn cùng ta ước định một chuyện, sau đó, hắn muốn xuất gia, cho nên hắn đổi ý. Cổ Mộ là ta lừa được, mới đầu ta nghĩ, hắn đổi ý, nên hi vọng ta sớm đi lập gia đình, vậy ta không nên ở lại núi Chung Nam nữa, đôi khi nhìn thấy hắn sẽ lơ đãng nhớ tới chuyện kia, sẽ không thoải mái, muốn quên đi nhưng lại không quên được. Sau đó lại xảy ra sự kiện ta bị thương trong khi luyện công, sau khi suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, liền mang theo A Linh xuống núi."
"Ta còn cho rằng nàng sẽ đem hắn chém thành tám mảnh chứ." Ở lại núi Chung Nam, làm cái gai trong mắt người khác không giống như là tính cách của nàng, có thể là nàng muốn làm cho người khác ngột ngạt trong lòng, nhưng là nếu làm người khác ngột ngạt trong lòng lại đồng thời cũng làm chính mình ngột ngạt trong lòng, như vậy, khẳng định nàng không muốn.
"Nếu khi đó ta có thể đánh thắng được hắn, ta sẽ không chém hắn thành tám khối, ta muốn trói hắn, băt hắn bái đường thành thân cùng ta. Nếu hắn không đồng ý, sẽ giết hắn!" Bất quá điều kiện tiên quyết là khi đó Lâm Triều Anh là nàng mới được.
Hồng Thất Công nở nụ cười, "Việc này thật phù hợp với tính tình của nàng."
"Ngươi lại biết tính tình của ta như thế nào sao?" Lâm Triều Anh nhíu đôi mi thanh tú lịa, khiêu khích nói.
"Thời gian ta quen biết nàng cũng không tính là ngắn, sẽ hiểu được một chút. Ta chỉ cần nghe nàng ‘hừ’ nhẹ một tiếng, cũng có thể biết được là nàng đang vui vẻ hoặc là như thế nào."
"Thật không?"
"Ta chỉ cần nhìn một ánh mắt của nàng, là biết nàng đang có chủ ý gì."
"Bậy bạ!"
Lâm Triều Anh nghe được lời nói của Hồng Thất Công, quay đầu nhìn về phía hắn. Nhất thời vô ý, lại chìm vào một đôi con ngươi đen láy, lấp lánh giống như dải Ngân Hà. Nàng thoáng có chút thất thần, sau đó hoàn hồn, quay đầu, ‘hừ’ nhẹ một tiếng, "Vậy ngươi biết hiện tại ta nghĩ muốn làm gì không?"
Hồng Thất Công nói: " ‘Thiên nhai chỗ nào không có cỏ thơm, hà cớ gì phải đơn phương yêu mến một cành hoa?’ A Anh, ta quả thật là không nghĩ tới nàng cùng Vương chân nhân lại có một đoạn chuyện xưa như vậy. Bây giờ, hắn đã là người xuất gia, tuy nhiên ta nghĩ, với cách làm người của hắn như vậy, cho dù là không xuất gia, chắc chắn nàng cũng sẽ không là điều hắn muốn, cho nên nàng cũng không cần khổ sở. Cổ nhân cũng đã nói: ‘trải qua mọi chuyện trong quá khứ, xem như ngày hôm qua đã chết’. Nàng nếu đã sớm suy nghĩ cẩn thận, lại mang theo A Linh xuống núi, khẳng định cũng không nghĩ làm khó xử Vương chân nhân. Cho dù sau này, Vương chân nhân lại giúp nàng giải độc, cũng cho là hắn bù lại những gì đã nợ nàng từ trước kia. Việc này là tốt rồi, so với nước chảy hướng Đông, không thể quay đầu lại, có suy nghĩ nữa cũng không có ý nghĩa gì. Cho nên, nàng không cần lại hao tổn tinh thần cho những việc như thế này!"
Lâm Triều Anh nhịn không được quay đầu, cặp mắt kia mang theo vài phần lửa giận nhìn hắn. Nhìn nàng như vậy, thế nhưng cảm thấy Lâm Triều Anh như vậy mới có vài phần sức sống, xinh đẹp động lòng người.
Hồng Thất Công nói rất đúng, nàng nghĩ cũng là những điều này, nhưng mà, nàng chính là ngẫu nhiên nhịn không được hao tổn tinh thần. Thế nhưng, nàng chán ghét loại cảm giác bị người đoán trúng tâm tư này, quan hệ giữa người với người, cho dù là bằng hữu thực thân mật, cũng nên có chút khoảng cách mới đúng. Nàng cảm thấy, có điểm khoảng cách này, mới có thể cảm thấy tương đối an toàn.
Hồng Thất Công bị nàng trừng mắt, cũng không đau không ngứa, dù sao bị nàng trừng vài cái, đối với một người nam nhân thân cao bảy thước, khí thế bừng bừng như hắn cũng không có gì ảnh hưởng gì đến nam tính cả. Đã là bằng hữu, sẽ hiểu được, lời thật lòng thì khó nghe, hiểu được, cho dù bằng hữu sẽ tức giận, cũng muốn đem lời thật lòng nói ra. Vì thế hắn lại tự trấn định lại nói: "A Anh, ta cảm thấy, hiện tại nàng cũng không có thích Vương chân nhân nhiều lắm, có thể là trong lòng nàng......"
Lâm Triều Anh rốt cục không thể nhịn được nữa, giọng điệu phi thường không tốt: "Hồng Thất!"
"Cái gì?"
Lâm Triều Anh nhắm mắt lại, hít sâu, nàng lo lắng nàng không kiềm chế được bản thân, nhịn không được thật sự động thủ, một chưởng đập chết hắn. Nàng mở mắt ra, ánh mắt kia rõ ràng mang theo lửa giận, đưa tay chỉ phía phòng của hắn, nói: "Ta thấy ngươi là do buổi tối không ngủ, đầu óc không được tỉnh táo, ngươi vẫn là trở về ngủ đi!"
"......"
Hôm sau thức dậy, Lâm Triều Anh mặc một thân nam trang màu tím sậm, sau đó đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Hồng Thất Công một thân cẩm bào màu đen, tay cầm Đả Cẩu Bổng, hai tay khoanh trước ngực đứng ở trước hành lang bằng gỗ.
Nàng nao nao, sau đó đi ra ngoài. Hồng Thất Công nghe được động tĩnh, quay đầu, trên mặt tuấn lãng lộ ra một cái tươi cười, "A Anh, tối hôm qua ngủ ngon không?"
Lâm Triều Anh không mặn không nhạt đáp lời, thật sự không muốn trả lời lại hắn.
Hồng Thất Công cũng không để ý, nhếch miệng lộ ra hai hàng răng trắng, nói: "Hôm nay ta muốn đến phân đà của Cái Bang, nàng đi cùng ta đi?" Dừng một chút, hắn còn nói: "Vừa vặn cũng có thể giúp ta lưu ý một chút, mọi việc trong Bang có chỗ nào không ổn không."
Lâm Triều Anh vẫn là không hé răng, đi thẳng trên hành lang bằng gỗ, sau đó đi xuống cầu thang.
Hồng Thất Công thấy thế, đi theo, cùng nàng song song đi ở trên đường nhỏ, "Tối hôm qua ta đã suy nghĩ hồi lâu, khi chúng ta đi gặp Đoàn vương gia, Đoàn vương gia cũng nói cảm tình huynh đệ trong tộc của hắn đều hòa hợp, dạo gần đây cũng chưa kết thù kết oán ở bên ngoài. Có lẽ, chủ mưu đúng phía sau lợi dụng Cái Bang gây chuyện, cùng con rể của Lý trưởng lão không có liên quan." Nàng không nói lời nào cũng không sao, hắn biết nàng sẽ nghe.
Lâm Triều Anh trầm mặc một lúc lâu, rốt cục xoay người nhìn về phía Hồng Thất Công, đã thấy đôi con người đen nhánh của Hồng Thất Công khóa ở trên người nàng, chuyên chú mà sâu thẳm. Nàng thừa nhận tối hôm qua, chính mình bị nói trúng nỗi lòng có vài phần thẹn quá hóa giận, nhưng nàng tự nhận mình cũng không phải là người hay ngại ngùng, hiện giờ Hồng Thất Công đều không có nhắc tới, nàng làm sao lại để ý? Hơn nữa, quen biết vài năm nay, nàng cũng không ít lần thưởng thức phong thái người lãnh đạo của Hồng Thất Công, từ trước đến nay, hắn cũng không để cái gì ở trong lòng. Suy nghĩ xong, Lâm Triều Anh rốt cục cảm thấy chính mình không tất yếu phải cảm thấy xấu hổ, liền ho nhẹ, hỏi: " Ngay bây giờ chúng ta sẽ đi xem phân đà Cái Bang hay sao?"
Hồng Thất Công thấy nàng nguyện ý nói chuyện, cặp mắt kia mang cho vài phần ý cười, làm cho ngũ quan tuấn lãng tràn đầy ý cười rực rỡ, ấm áp như ánh mặt trời, "Không vội, dùng xong điểm tâm rồi đi."
Hai người Lâm Triều Anh và Hồng Thất Công dùng qua điểm tâm, sau đó đi tới phân đà của Cái Bang. Nhưng mà, bọn họ còn chưa tới của của phân đà Cái Bang, chợt nghe đến một trận tiếng ồn. Hai người liếc nhau, sau đó thi triển khinh công, bóng dáng chọt biến mất giống như quỷ mị, rồi xuất hiện ở trước cửa. Xuất hiện ở trước cửa, là quan binh cùng khất cái. Trong đó, một người dẫn đầu nhóm khất cái, trên mặt đỏ bừng có chút sung huyết, tranh chấp với tên bộ khoái kia, nói: "Chúng ta chưa bao giờ làm việc trái pháp luật, tuy nhiên, muốn gán tội người thì sợ gì không có lý do! Ngươi muốn mang người của chúng ta đi, đúng là mơ tưởng!"
Tên bộ khoái kia cau mày, nói: "Lý trưởng lão, những năm gần đây Cái Bang cùng chúng ta không gây chuyện, sống an ổn, nhưng ta một đường đuổi theo, quả thật nhìn thấy những người kia chạy vào đây? Nếu ngươi nếu không cho vào, ta sẽ mạnh mẽ xông vào !"
"Ai dám?!" Lý trưởng lão gầm lên một tiếng, tất cả khất cái bên người đều lấy ra vũ khí.
"Dừng tay!" Hồng Thất Công thấy thế, trầm giọng quát. Thanh âm kia, mang theo khí thế không giận mà uy. Lâm Triều Anh nhịn không được ghé mắt, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hồng Thất Công đứng ở trước mặt mọi người Cái Bang đâu, ừ, cùng dáng vẻ lúc bình thường khi ở chung với nàng có chút khác biệt.
Đám khất cái kia nghe được một tiếng gầm lên, ngẩn ra, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về nơi phát ra tiếng động. Lọt vào tầm mắt của bọn họ, là một nam tử cao lớn mặc cẩm bào màu đen, mày kiếm, tóc cột gọn gàng, ánh mắt sáng ngời, đường cong ngũ quan trên mặt cứng nhắc. Sau đó, ánh mắt dừng ở Đả Cẩu Bổng trong tay hắn.
Nam tử y phục màu đên đầy khí thế khiếp người này, chính là ngày người mà huynh đệ trong bang thường nhắc đến...... bang chủ hào sảng lại hiệp nghĩa? Thấy thế nào cũng không giống đại hiệp ngược lại giống như là gia chủ xuất thân nhà giàu vậy?
Nam tử mặc y phục màu đen, cao lớn vĩ ngạn kia không để ý tới mọi người đang ngây ra như phỗng, đi thẳng về phía trước, hướng tới khất cái đầu lĩnh trung niên kia trầm giọng hỏi: "Lý trưởng lão, rốt cuộc đây là làm sao lại thế này?"